Trang Lâm đi lấy thức ăn, Á Á vui vẻ chấm một miếng khoai tây chiên vào sốt cà chua đưa đến bên miệng hắn, Ba, ăn nè.
Quan tổng tài không nhẫn tâm cự tuyệt, chỉ đành há miệng cắn lấy.
Ngon không ?
Ngon. Nhìn nụ cười trên mặt con, hắn còn có thể nói gì đây ?
Cậu, cổ phiếu của công ty cậu mấy ngày nay cứ tăng liên tục. Sầm Cảnh Duệ sau khi hoàn thành một giao dịch, cuối cùng buông máy tính, nhìn sang ông cậu đang ngồi bên cạnh.
Vậy sao ? Chắc con kiếm được không ít nhỉ ? Quan Dĩ Thần liếc cháu, Ba con có biết con lại mua cổ phiếu không ?
Hơn nửa năm trước, thằng nhóc không biết trời cao đất dày này lợi dụng những lỗ hổng trong mạng lưới giao dịch, xâm nhập vào hệ thống giao dịch Jones dẫn đến chỉ số Down Jones sụt giá chưa từng có, chỉ trong vòng 5 phút đã hạ xuống đến dưới 10.000 điểm, cũng có nghĩa là, chỉ trong thời gian ngắn ngủi ấy, thị trường chứng khoán Mỹ đã bốc hơi cả ngàn tỷ đô.
Sầm Chí Quyền vì để giải quyết cái họa lớn do con trai gây ra, có thể nói là đã hao hết tâm trí, trong tối ngoài sáng không biết vận dụng bao nhiêu mối quan hệ mới coi như tạm dẹp yên.
Sau đó nghe nói cậu nhóc bị nhốt ở nhà một năm, điện thoại máy tính đều bị tịch thu.
Giờ xem ra đã được giải phóng rồi, lại còn dám ở trước mặt hắn bàn chuyện cổ phiếu.
Ba biết mà. Sầm Cảnh Duệ điềm nhiên nói.
Lần đó gây họa chỉ là vì tò mò muốn thử một chút thôi, thật không ngờ hệ thống máy tính của họ tệ đến vậy.
Còn muốn gây họa sao ?
Không đâu. Cậu đâu phải người biết sai không chịu sửa.
Lần trước thấy ba vì chuyện của mình mà bôn ba lao lực như thế, cậu đã hối hận và ăn năn lắm rồi.
Có một số điểm mấu chốt tuyệt đối không thể tùy ý vượt qua.
Cậu, cổ phiếu công ty cậu gần đây tăng nhiều như vậy, sao cậu còn rảnh rỗi ngồi đây ?
Đang nghỉ phép.
Cậu mà cũng nghỉ phép sao ?
Cậu không phải người sao ? Tiểu tử này dám trêu hắn sao ?
Vậy có thể nhân lúc cậu nghỉ phép hỏi vài câu không ?
Hỏi đi.
Phạm Nhã Quốc tế tuần trước công bố kết quả kinh doanh 6 tháng đầu năm, doanh thu đạt hơn 120 tỷ đô Sing, giảm 10% so với năm ngoái nhưng tập đoàn C&Z mà cậu xây dựng riêng thành tích lại tốt cực kỳ, sự tăng trưởng của C&Z từ đâu mà có vậy ?
Quan Dĩ Thần nhướng mày, thằng nhóc này bị nhốt một năm, rốt cuộc nghiên cứu cái gì vậy ?
Doanh thu của Phạm Nhã Quốc tế chủ yếu đến từ kinh doanh bất động sản ở Đông Nam Á...
Tuy hắn rất ít khi bàn công việc với người không phải trong công ty, cho dù tạp chí tài chính muốn phỏng vấn riêng hắn cũng không được nhưng hôm nay chắc là do tâm trạng tốt, khó được hắn chia sẻ về công việc với người khác, mà còn là một đứa nhỏ.
Nếu như những phóng viên tạp chí tài chính biết chuyện này nhất định sẽ rất hối hận tại sao không đến phục kích trong cửa hàng McDonald, không chừng đã có được tin độc quyền.
Lúc Trang Lâm bê khay qua, hai cô bé đang chơi với món đồ được tặng rất vui vẻ, hai người đàn ông, ừm, một người đàn ông và một đứa bé đang ở đó thảo luận công sự khiến cô quả thực mở rộng tầm mắt.
Cô biết con trai của đại boss là thiên tài nhi đồng có IQ rất cao nhưng mới 9 tuổi mà có thể bàn về xu thế thị trường với Quan Dĩ Thần, liệu có trưởng thành sớm quá không ?
Nhưng cô vừa ngồi ăn vừa nghe hai người nói chuyện cũng rất thú vị.
Chỉ có điều, rõ ràng cô không quấy rầy hai người vậy mà hắn đột nhiên lại đưa tay nắm lấy cổ tay cô khiến miếng hamburger trên tay cô suýt nữa thì rơi xuống đất...
Gì vậy ? Cô muốn rụt tay về nhưng hắn không chịu buông.
Anh cũng đói. Hắn ngoài miệng nói đói nhưng mắt cứ khóa chặt trên mặt cô.
Vậy thì ăn đi. Cô chỉ một chiếc hamburger khác còn chưa ai động đến.
Thử xem cái này có ngon không. Lời vừa dứt thì tay hắn cũng khéo léo dùng sức kéo tay cô đến gần, ghé miệng sang, trực tiếp cắn một miếng lên chỗ cô vừa mới cắn.
Đúng là quá đáng mà !
Mùi vị không tệ. Hắn vẻ mặt đường hoàng nói sau đó lại giữ tay cô như vậy, cắn tiếp một miếng.
Ba, hamburger trên tay mẹ ngon hơn sao ? Á Á quay lại vừa khéo nhìn thấy động tác kia của hắn.
Buông tay ! Trang Lâm vừa thẹn vừa giận nói, thật không ngờ hắn ở nơi công cộng lại làm ra chuyện thân mật như vậy.
Làm đến mức thích hợp thì dừng, đạo lý này Quan Dĩ Thần hiểu, hắn rốt cuộc buông tay cô ra.
Ba, có phải vậy không ? Á Á lại hỏi một lần.
Ừ, giống như Á Á ăn bánh sừng bò của ba lần trước vậy, có phải ngon hơn không ? Quan tổng tài trả lời một cách khéo léo.
Dạ, con cũng thích ăn chung bánh với ba.
Bởi vì con thương ba cho nên thích chia sẻ với ba, đúng không ?
Đúng ạ, cho nên ba cũng thương mẹ nên mới ăn chung một cái bánh với mẹ phải không ? Á Á học theo ba mình rất nhanh.
Sắc mặt Quan tổng tài hơi thay đổi, ngược lại Trang Lâm, không biết vì mặt trời buổi trưa quá nóng hay thế nào mà mặt đỏ lên, nhìn con gái nói có chút không được tự nhiên, Ăn mau đi.
Đương nhiên là bởi vì cậu mợ thương nhau mới vậy rồi.
Mẹ chị cũng thích giật đồ ăn trên tay ba để ăn, lần nào cũng thích ba đút cho. Nhược Nhược giải thích, đồng thời không chút khách khí bán đứng Quan tiểu thư.
Nhưng điều cô bé nói cũng là sự thực, người trong nhà ai mà không biết.
Điều Nhược Nhược không biết chính là thực ra trước đây mẹ cô bé còn thích giành đồ ăn với anh hai của cô bé nữa !
Sầm Cảnh Duệ thở ra một hơi thật dài.
Anh hai, sao vậy ? Nhược Nhược quan tâm hỏi.
Không sao. Cậu nhóc lại thở dài một tiếng nhìn về phía Quan Dĩ Thần mặt không đổi sắc kia, kề tai hắn nói nhỏ, Cậu, từ lúc nào mà cậu cũng học theo ba cháu vậy ? Cẩn thận kẻo sau này mợ cũng trèo lên đầu cậu ngồi giống như mẹ cháu bây giờ đấy.
Cậu thật sự không phải dọa suông, nhớ năm đó cậu còn lo lắng mẹ mình bị ba bắt nai ai ngờ sự thực chứng minh, Quan tiểu thư nhà cậu mới là người bắt nạt.
Quan Dĩ Thần không trả lời, chỉ đăm đắm nhìn người ngồi đối diện một mực không dám ngẩng đầu lên nhìn mình kia.
Cá tính của cô khác