Sáng hôm sau, lúc Quan Viện Viện thức giấc bên cạnh đã không còn ai.
Cô khẽ nhúc nhích, chân hình như không còn đau như hôm qua nữa rồi.
Vén chăn ngồi dậy, nhìn xuống chân mình, đã không còn sưng nhiều nữa nhưng nếu muốn khỏi hẳn, chắc phải chờ thêm mấy ngày.
Nhưng giờ không phải là lúc lo cho cái chân đau, ngồi lên, nhìn đồng hồ treo tường cô mới sực nhớ ra sáng nay có mấy cuộc họp quan trọng cần mở, cô nhất định phải tới công ty thật nhanh mới được.
Không biết bên ngoài mưa đã ngớt chưa ? Hình như chẳng nghe tiếng mưa nữa ?
Lúc xuống giường, Quan Viện Viện thử đi bằng chân bị trặc mấy bước, cơn đau đã giảm nhiều, giờ cô có thể chịu đựng nhưng chỉ đi được mấy bước thì lại bắt đầu đau đến mặt cô tái đi.
Nhưng giờ không quản được nhiều như vậy, anh hai không có ở đây, có rất nhiều việc đợi cô xử lý.
Cố nén đau đi khập khiễng vào nhà tắm, vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo xong, mở cửa ra thì thấy Sầm Chí Tề đang đứng ở cửa, tay nâng một chiếc khay, bên trong có một ly sữa nóng và một miếng sandwich sau lưng hắn là cái đuôi nhỏ - Quả Quả.
Thấy cô ăn mặc chỉnh tề, hắn thoáng chau mày, Định đi đâu ?
Cô nhìn đồng hồ trên tay, 10 giờ sáng có một cuộc họp quan trọng, anh lái xe đưa tôi đi.
Xe của cô còn chưa lái về, cho dù có, với tình huống hiện giờ cô cũng không cách nào tự lái, ngồi xe taxi chắc chắn là không kịp cho nên, bảo người đàn ông trước mặt làm tài xế là hay hơn cả.
Chân của em còn chưa khỏi, em... Hắn đang định phàn nàn vài câu thì đã bị cô ngắt lời.
Tôi không có thời gian nói nhiều với anh.
Anh lái xe đưa tôi đến công ty trước, nếu như anh không rảnh, tôi sẽ đem Quả Quả theo.
Ai nói anh không rảnh ?
Có rảnh cũng đừng nói nhảm nhiều như vậy.
Tôi bận lắm, anh đưa Quả Quả về phòng thay đồ đi.
Tôi ăn chút gì trước. Cô đón lấy chiếc khay trên tay hắn sau đó thuận thế đẩy hắn ra, sập cửa lại.
Ba, mẹ bận lắm, ba đừng cãi nhau với mẹ, mẹ sẽ giận. Quả Quả kéo tay ba mình.
Cô nàng này, quả thực có thể so tài với anh trai mình.
Thật không biết mấy năm qua cô chăm sóc con gái thế nào nữa.
Tuy rằng rất bất mãn nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn đưa con về phòng thay quần áo sau đó lái xe đưa cô đi công ty.
***
Singapore, nắng ấm rực rỡ.
Trang Lâm dọn dẹp trong bếp xong thì cắt một dĩa trái cây mang ra, thấy hai cha con đang chơi xếp hình, đặt đĩa trái cây xuống bàn xong, cô nhịn không được hỏi, Anh không cần làm việc thật sao ?
Quan Dĩ Thần chẳng buồn ngẩng đầu lên, Không phải đã nói với em là anh nghỉ phép hai tháng sao ? Có muốn đi đâu chơi không ? Anh đưa hai mẹ con đi.
Hai ngày nay ngoại trừ đưa con gái đi công viên một chuyến ra, cả nhà đều chẳng đi đâu.
Em định đưa Á Á đến trường mẫu giáo của Nhược Nhược học.
Quan Dĩ Thần thoáng sửng sốt, Năm sau về Paris đi cũng được mà.
Rõ ràng, Quan tổng tài nhận định một cách đương nhiên rằng, hai tháng sau bà xã và con gái sẽ ngoan ngoãn theo chân hắn trở về.
Em định để con học ở bên này. Trang Lâm liếm môi, e dè đón ánh mắt kinh ngạc của hắn.
Ý em là, em định ở lại đây ? Giọng điệu của hắn đã không còn nhẹ nhàng như vừa nãy.
Ừm, phải.
Em đã tìm được công việc mới, ngày mai bắt đầu đi làm cho nên...
Mấy ngày trước cô có nói với hắn chuyện công việc ở Sầm thị, hắn nói hắn sẽ xử lý, sau đó con gái đến kéo hắn đi, cô cũng quên không hỏi lại nhưng chuyện cô muốn đi làm, cô còn chưa kịp nói với hắn.
Hai ngày nay ở nhà, cô đều dành thời gian để chuẩn bị cho công việc mới.
Nếu như đã nhận lời người ta, cô nhất định sẽ đi.
Em tìm việc ? Giọng Quan Dĩ Thần cao hơn mấy phần làm Á Á ở bên cạnh cũng giật mình.
Hắn cố nén cơn giận trong ngực, sờ đầu con gái, Không có gì đâu, ba với mẹ có chút chuyện cần bàn bạc một chút.
Con tự chơi một mình nhé, được không?
Ba mẹ sẽ không cãi nhau nữa chứ ? Vừa nãy sắc mặt ba nhìn thật đáng sợ, hơn nữa giọng nói cũng thật lớn.
Không đâu.
Hai người không hẹn mà cùng trả lời con gái.
Quan Dĩ Thần đứng lên trước, đi về phía thư phòng.
Trang Lâm nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của hắn, thở dài một tiếng rồi cũng bước theo.
****
Trang Lâm đi vào thư phòng, Quan Dĩ Thần đang đứng quay mặt về phía cửa sổ, nhàn nhạt nói, Đóng cửa lại.
Trang Lâm biết hắn sợ con gái nghe được có thể hai người lớn tiếng với nhau vì vậy đóng cửa lại.
Quan Dĩ Thần vẫn quay lưng về phía cô, buồn bực châm một điếu thuốc.
Chuyện công việc đã quyết định trước khi anh về nước rồi. Cô đi đến bên cạnh hắn, dịu giọng giải thích.
Từ lúc đưa con gái từ Paris về nước, hắn vẫn luôn không liên lạc gì với cô mà cô thì lại không muốn tiếp tục cãi nhau với hắn vì vậy cũng không chủ động liên lạc.
Ý nghĩ về li