Em giúp anh thay đổi trang trí trong này một chút được không? Chỗ này đặt thêm một chút... Cô nói một hồi mới phát hiện hắn không đi theo mình.
Quay lại nhìn, hắn đã cởϊ áσ vest, cà vạt cũng đã tháo xuống, hai chiếc nút trên cùng của áo sơ mi cũng đã được cởi ra đi về phía cô.
Quan tổng tài, anh dịnh làm gì vậy ? Cô cười hỏi.
Quan Dĩ Thần cách cô chừng một mét thì dừng lại, chìa bàn tay trái với chiếc cà vạt ra trước mặt cô.
Trang Lâm nhìn chiếc cà vạt trong tay hắn với ánh mắt khó hiểu.
Vừa nãy không phải em nói muốn trói anh sao ? Cầm đi. Hắn nói với vẻ rất nghiêm túc.
Ờ, chuyện này sao ?
Không nói cô cũng quên mất !
Bước tới hai bước đưa tay cầm lấy chiếc cà vạt trong tay hắn, Em trói thật đó !
Tùy em xử lý. Hai tay hắn bắt tréo nhau đưa đến trước mặt cô.
Nhìn đôi tay với những ngón thon dài dễ nhìn kia, trên cổ tay chiếc đồng hồ đắt tiền kiểu dáng đơn giản đang lóe sáng dưới ánh đèn, Trang Lâm cầm cà vạt bắt đầu trói cổ tay hắn lại, kéo hắn tới sofa ngồi xuống.
Lần trước anh trói em không phải ở chỗ này.
Hắn ngồi đó, đôi mắt đen thẳm tràn đầy ý trêu chọc nhìn cô.
Gương mặt trắng nõn của Trang Lâm đỏ bừng, đưa tay vỗ vai hắn một cái, Em đâu có xấu như anh vậy, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.
Cho nên giờ anh để em bắt nạt lại, được không?
Không được. Cô đẩy đôi tay đã bị trói của hắn lên cao quá đầu, trực tiếp ngồi lên đùi hắn sau đó hạ tay hắn xuống để bản thân bị vây trong ngực hắn.
Vậy làm sao mới được ?
Đợi em nghĩ ra rồi sẽ nói với anh. Cô khó được có lúc nghịch ngợm như vậy.
Vậy anh được cởi trói chưa ?
Cô rúc trong ngực hắn, bộ dạng nhu mì đáng yêu như vậy mà hai tay hắn lại bị trói, chuyện gì cũng làm không được quả thực có chút uất ức.
Không được.
Lâm Nhi, em cởϊ áσ vest của em xuống đi. Hắn vẻ mặt nghiêm trang nói.
Tại sao vậy ?
Ừ, anh không quen nhìn em mặc áo vest.
Người ta đi làm mà, không mặc áo vest thì mặc gì đây ? Cô mím môi cười, Với lại đây đâu phải áo vest, áo khoác thôi mà.
Cô vừa cười vừa thoát ra khỏi đôi tay của hắn, đầu tiên là cởi trói cho hắn sau đó cởi chiếc áo khoác bằng len trên người xuống để lộ một chiếc váy dài in những bông hoa nho nhỏ bên trong ra, chiếc váy kiểu dáng thanh thoát mà đoan trang, rất thích hợp với cô.
Mặc chiếc váy giá mười mấy ngàn đồng đi làm kiếm đồng lương 2000 đồng mà các đồng nghiệp của em không ai thấy lạ sao ?
Tuy hắn trước giờ không quá lưu ý đến giá cả trên danh mục quần áo mà công ty trang phục đưa đến mỗi quý nhưng cũng biết quần áo mà công ty trang phục này cung cấp, cho dù là một phụ kiện nho nhỏ cũng có giá mà không phải nhân viên đi làm công ăn lương nào cũng mua nổi.
Hắn giờ tuy không cứng rắn không cho cô đi làm như trước nhưng trong thâm tâm vẫn chưa từ bỏ chuyện bảo cô từ chức, nói trắng ra thì không được, vậy thì đi đường vòng.
Đâu có ? Ai mà lại rảnh rỗi đi tìm hiểu xem quần áo trên người người khác giá bao nhiêu chứ ? Cho dù nếu thật có người hỏi, em sẽ nói là bạn em ở Paris mua hàng giảm giá dùm em.
Cô vừa nói vừa đi đến quầy bar, Anh muốn uống gì ?
Không cần. Hắn thoải mái ngả lưng vào sofa nhìn theo nhất cử nhất động của cô.
Trang Lâm cũng không nhiều lời, tự rót cho mình một ly nước ấm sau đó quay lại ngồi cạnh bên hắn.
Đi làm việc vui không ?
Nếu không phải thấy thời gian làm việc của cô không quá nhiều, hắn sớm đã không cho cô thử rồi.
Nhưng thấy cô thường ở nhà đối mặt với chiếc laptop gõ chữ hắn cũng thấy rất phiền.
Mới tiếp xúc thôi, cũng ổn, còn đối phó nổi. Nói một cách tổng thể, không dễ dàng thích ứng như khi cô làm việc ở phòng thư ký của Sầm thị trước đó, mà quan trọng nhất là, Sầm Giai Di tuyệt không thích bức hiếp người mới giống như Vu Trinh Nhàn.
Trang Lâm cúi thấp đầu hớp một ngụm nước che dấu chút chột dạ trong mắt.
Quan Dĩ Thần thoáng chau mày trầm mặc nhìn cô, từ trên cao nhìn xuống, cho dù cô cúi thấp đầu giấu được ánh mắt nhưng không giấu được chiếc gáy trắng nõn cùng đôi má đang đột nhiên ửng hồng.
Chắc chắn là có vấn đề ! Trước đây lúc chưa đi làm cô cũng chưa một lần ghé qua văn phòng của hắn, chưa một lần !
Hôm nay trong giờ làm việc cô đột nhiên lại nói muốn đến, chắc chắn là có vấn đề,hơn nữa vấn đề có liên quan dến hắn, Chắc không phải em vừa khéo được phái tới phỏng vấn anh đấy chứ ?
Quả nhiên, một mũi tên là đã trúng đích !
Trang Lâm ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn, trên mặt hắn vẫn bình tĩnh như thường, chỉ có ánh mắt mang theo chút tức giận.
Cũng đúng thôi, cả buổi sáng và trưa người của tạp chí bọn họ đã gọi không biết bao nhiêu cú điện thoại, cấp dưới của hắn chắc chắn có báo cáo lên, có chỉ thị của hắn cho nên mới dùng đủ loại lý do né tránh hoặc từ chối.
Haizz, hắn đang tức giận, cô phải làm sao đây ?
Sớm biết chuyện không dễ dàng, sao cô lại ngu ngốc chui đầu vào lưới làm gì chứ ?
Người đàn ông quá có cá tính