Đến bến tàu, Quan Dĩ Thần đỗ xe xong, mỗi tay dắt một người đi về phía du thuyền của mình.
Ba, chiếc thuyền này cao thật đó !
Cô bé Á Á nhỏ xíu đứng bên bờ nhìn ba mình thuần thục nhảy lên thuyền thì hớn hở gọi, Ba, con cũng muốn lên !
Được, đợi một chút. Hắn thả thang xuống, Trang Lâm ôm con gái từ từ trèo lên, Quan Dĩ Thần quỳ ở đầu thuyền vươn tay đón lấy cô bé.
Ba kéo mẹ lên, con đừng chạy lung tung ! Cẩn thận dặn con gái xong, hắn quay lại vươn tay về phía cô nhưng cô chỉ ngước đầu lên nhìn hắn, không nhúc nhích.
Muốn tự trèo lên ? Hắn nhướng mày.
Ờ, trên thuyền nào cũng có loại thang này sao ?
Trên cơ bản là vậy.
Vậy lúc trước sao anh không chịu thả thang xuống, còn bắt em nhảy từ mũi thuyền cao như vậy xuống nữa. Cô lườm hắn.
Lại là chuyện trước đây ! Sắc mặt Quan tổng tài có chút lúng túng.
Mau lên thôi, phải đi rồi.
Mẹ, mẹ nhanh lên đi !
Bị hai người giục, cô chỉ đành nghe theo, dù sao sau này vẫn còn cơ hội hỏi hắn.
Cẩn thận men theo thang leo lên.
Á Á vui vẻ chạy nhảy trên boong tàu, Trang Lâm lo con gái sẽ té xuống biển, vội túm con lại không cho chạy ai ngờ cô bé lại luồn lách khỏi tay cô, chạy đến bên cạnh ba mình.
Ba, chiếc thuyền này đẹp quá, nó tên gì vậy ?
Amour. Hắn đáp.
Yeah, Amour ! Á Á hôn mạnh lên mặt ba một cái, vui vẻ lặp lại sau đó dùng tiếng Pháp nói, Papa, con yêu ba.
Ba cũng yêu con.
Nhìn hai cha con đang bày tỏ tình cảm, Trang Lâm vừa buồn cười vừa có chút thẹn thùng bởi vì lúc hắn nói câu đó, là nhìn cô mà nói.
(*** Nguyên văn Je taime assi – Ba cũng yêu con/ Anh cũng yêu em hiểu theo cách nào cũng được.
Người này, thật sự rất đáng ghét ! Có cần phải hàm súc đến vậy không ?
Được rồi, chúng ta vào trong thôi, thuyền sắp nhổ neo rồi.
Một tay bế con gái, tay kia dắt tay vợ, hắn đưa hai mẹ con vào khoang thuyền.
Trang Lâm không ngờ là trong khoang thuyền còn có người khác nên giật nảy mình.
Người đàn ông da đen cao lớn mặc áo thun Polo, đôi mắt đen sáng ngời đứng lên.
Đã lâu không gặp rồi, Quan tiên sinh.
Andrew, đã lâu không gặp. Quan Dĩ Thần giới thiệu hai bên, Đây là vợ và con gái tôi.
Đây là Andrew, lúc anh không ở Singapore, là anh ấy giúp quản lý chiếc thuyền này.
Chào Quan phu nhân. Andrew nhiệt tình chìa tay ra.
Xin chào anh.
Gọi tôi là Andrew là được, hoan nghênh lên thuyền. Andrew lại chìa tay về phía Á Á, Hoan nghênh cháu, công chúa xinh đẹp.
Cám ơn. Á Á cũng chìa bàn tay trắng nõn mập mạp ra nắm lấy bàn tay to của anh ta.
Andrew, đã chuẩn bị xong chưa ? Quan Dĩ Thần hỏi.
Có thể khởi hành bất kỳ lúc nào.
OK, vậy chúng ta xuất phát thôi.
Andrew mỉm cười đi vào buồng lái.
Trang Lâm lúc này mới có thời gian quan sát trang trí bên trong khoang thuyền, một chiếc sofa bằng da thật khổng lồ hình chữ L chiếm gần 1/3 diện tích được đặt gần một cửa sổ bằng kiếng cực lớn hình tròn, qua cửa sổ này, cảnh biển tuyệt đẹp hoàn toàn hiện ra trước mắt.
Bên phải là bếp, thuần một chất gỗ.
Á Á ngay lập tức bị cảnh đẹp sau cửa sổ kia thu hút, cứ bám vào thành cửa sổ nhìn ra bên ngoài không chịu rời đi.
Đây là phòng chính. Quan Dĩ Thần vừa nói vừa nắm tay cô đi vào trong.
Không gian bên trong cabin rất lớn, đồ đạc cũng hoàn toàn làm bằng gỗ, tinh tế mà thời thượng, bước vào chừng như có thể ngửi được mùi gỗ nhàn nhạt.
Hai bên đều có nhà vệ sinh. Quan Dĩ Thần chỉ tay về phía hai cánh cửa nhỏ hai bên sau đó mở một cánh cửa khác đi vào.
Đây là phòng ngủ chính.
Khi chiếc giường lớn đến khó tin kia đập vào mắt Trang Lâm, cô kinh ngạc đến há hốc miệng.
Đặt chiếc giường lớn như vậy vào thuyền làm gì ? Quả thực còn lớn hơn chiếc giường ở nhà một chút nữa.
Thật là...
Thích chiếc giường này không ? Hắn cúi đầu nói nhỏ bên tai cô, hơi thở nóng rực và giọng điệu đầy ái muội khiến gương mặt trắng nõn của cô lập tức đỏ ửng.
Hắn kéo cô vào lòng, ngón tay dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của cô, chậm rãi cúi xuống hôn cô.
Đợi đến khi nụ hôn kết thúc, cả hai đều thở hồng hộc.
Tối nay chúng ta qua đêm ở đây, khai trương chiếc giường này. Hắn ở bên tai cô thì thào.
Ừm...!ở trên biển ?
Đương nhiên giờ còn chưa được, Á Á vẫn còn đang ở bên ngoài, em có muốn lên buồng lái xem thử không ?
Anh muốn dạy em lái thuyền sao ?
Nếu em thích, cho dù không lái em cũng có thể hưởng thụ một chút cảm giác sảng khoái khi hứng gió biển.
Em muốn đi, em muốn đi.
Cô ôm hắn, vui vẻ nói.
Trước khi đi, mặc áo phao vào đã. Hắn hôn phớt lên môi cô rồi bước đến bên tủ cạnh tường lấy ra một chiếc áo phao màu đỏ giúp cô mặc vào, cẩn thận cài khóa lại, một ý cười nhàn nhạt lướt qua đáy mắt.
Anh thích trói em, đúng không ?
Đúng, trói kiểu nào cũng thích. Hắn lại cúi xuống hôn cô, Em cũng có thể trói anh.
Cô biết hắn đang nói đùa, bĩu môi nói, Lưu manh.
Em nói đúng ! Hắn nhướng mày cười.
Người khác nếu biết Quan tổng tài ngày thường cao ngạo lạnh nhạt thực ra lại là một