Trang Lâm... Phil đuổi theo, Cô ổn chứ ?
Không sao. Cô chỉ uống quá chén thôi, nhưng không muốn nói nhiều với anh ta, Mặc kệ tôi.
Chồng...!chồng tôi sắp đến đón tôi.
Chồng cô đến đón cô ? Ánh mắt Phil đăm đắm nhìn cô, Cô có cần giúp đỡ gì không ? Hoặc tôi có thể đưa cô đến bãi đỗ xe...
Tuy ngoài miệng hỏi vậy nhưng bước chân anh ta đã tiến thêm mấy bước, vươn tay định đỡ lấy thân thể mềm oặt của cô.
Anh Phil, tôi ổn mà, tôi tự đi được...!buông...!buông tôi ra... Cô định đẩy anh ta ra nhưng vốn dĩ chẳng còn bao nhiêu sức lực.
Không sao đâu, tôi đưa cô xuống bãi đỗ xe tìm chồng cô. Anh ta hạ thấp giọng, dùng sức kéo cô càng sát vào người mình hơn.
Phil, anh đang làm gì vậy ? Cô muốn lớn tiếng quát anh ta, chỉ có điều có lòng mà không có sức, giọng thốt ra yếu ớt vô cùng...
Bảo bối, đừng động.
Em không biết sao, lần đầu tiên gặp thì anh đã thích em rồi... Phil một tay đặt ở sau lưng ép cô sát về phía mình, tay kia giữ lấy cằm cô, Anh thích dạng con gái Đông Phương như em vậy, nhỏ nhắn, xinh đẹp lại nhu mì đáng yêu...
Đừng vậy mà, anh Phil...!mau dừng lại...!đừng... Cô đẩy anh ta ra nhưng chỉ như đẩy một bức tường, không có tác dụng gì.
Tay Phil tóm lấy tóc cô, dùng sức kéo về phía mình định hôn...
Em yêu, đừng chống cự. Anh ta ở bên tai cô thấp giọng nói, hơi thở dồn dập hòa với mùi rượu khiến dạ dày cô càng thêm nhộn nhạo.
Trang Lâm sợ hãi thực sự, cảm thấy mình sắp hít thở không thông...
Đừng mà...!xin đừng... Cô vẫn không thôi giãy dụa.
Môi anh ta đã dán lên má cô, trời ạ, cô không muốn !
Chính ngay lúc tưởng chừng đã bị cưỡng hôn thì sức nặng đang đè trên người Trang Lâm chợt biến mất sau đó là những tiếng rêи ɾỉ đầy thống khổ.
Cô muốn dời bước, cách xa anh ta ra một chút nhưng đầu càng lúc càng choáng váng...
Lâm Nhi...
Đang lúc tưởng mình sắp ngất đi thì cô thấy mình rơi vào một vòng tay quen thuộc, đôi mắt dù mờ mịt vẫn nhìn được vẻ lo lắng trên mặt hắn...
Dĩ Thần... An tâm rúc vào lồng ngực mà cô biết là cực kỳ an toàn kia, Trang Lâm khẽ khàng khép mắt lại.
****
Ngày hôm sau khi cô tỉnh lại, là trên chiếc giường lớn của một khách sạn.
Đáng ghét nhất là, đầu vẫn còn nhức mà bên cạnh thì chẳng có ai.
Cô chống tay ngồi dậy tựa vào đầu giường, lúc này mới phát hiện ra trên người không một mảnh vải...
Nhớ lại tối qua, trong lòng cô không khỏi hoảng hốt, theo bản năng đưa mắt nhìn một vòng xung quanh.
Cửa phòng bị đẩy ra, người đàn ông trên người chỉ vây một chiếc khăn tắm đi vào khiến cô rốt cuộc an tâm trở lại.
Ông xã... Cô ngọt ngào gọi một tiếng.
Sáng sớm Quan Dĩ Thần đã thức dậy bơi một vòng xong đi tắm nhưng giờ sắc mặt vẫn âm trầm.
Nghe một tiếng « ông xã » kia, hắn đi đến bên giường ngồi xuống, chăm chú nhìn cô, Còn đau đầu không ?
Còn, đau.
Cô lười biếng lăn vào lòng hắn, ngửi mùi sữa tắm hòa cùng khí tức quen thuộc của hắn, cảm thấy an tâm vô cùng.
Đáng đời ! Hắn mắng một tiếng, Ai bảo em không ăn gì mà uống rượu.
Em biết sai rồi, đảm bảo lần sau không thế nữa.
Còn có lần sau ?
Không có.
Giờ uống một viên thuốc giảm đau trước sau đó đi ăn sáng thôi.
Hắn kéo cô ngồi tựa vào đầu giường, lấy một chiếc gối đệm sau lưng cô sau đó đưa một ly nước ấm và thuốc qua.
Há miệng !
Cô ngoan ngoãn há miệng nuốt thuốc xuống.
Không biết có phải do tác dụng tâm lý không, dường như đầu không còn đau như lúc nãy nữa.
Ông xã, anh thật tốt.
Cô nhìn hắn cười thật ngọt ngào.
Lấy lòng cũng vô dụng thôi.
Lập tức từ chức ngay.
Anh không muốn vợ mình ra ngoài xã giao ăn cơm uống rượu còn bị người khác ăn đậu hũ. Nếu không phải hắn đến kịp lúc, chỉ sợ không chỉ là ăn đậu hũ đơn giản như vậy.
Tối qua nếu như không phải cô ngất đi, hắn nhất định đánh cho cái tên khốn đáng chết kia tàn phế luôn.
Em biết rồi, hôm nay em sẽ gửi thư từ chức.
Cứ nghỉ ngơi đi, việc này giao cho anh.
Ờ. Cô lười biếng nằm xuống giường không muốn nhúc nhích, tay kéo tay hắn không chịu buông.
Tối qua có phải em ói không ?
Ói tùm lum hết ! Quần áo cũng bị em làm dơ.
Anh tắm dùm em sao ? Cô cười càng ngọt.
Vậy em nghĩ ai tắm cho em đây ? Nhớ tới tối qua cô ở trong bồn tắm tỉnh lại một chút, bộ dạng yếu đuối nhu mì kia thật khiến người ta yêu thích cực kỳ.
Khóe môi hắn vô thức nhẹ câu lên.
Vậy anh...!có làm chuyện gì xấu không đấy ?
Anh đối với một khúc gỗ không có hứng thú. Hắn đưa tay vuốt mái tóc dài của cô, Đi ăn gì trước đi, hôm nay chúng ta có cả một ngày dài.
Má cô chớp mắt ửng hồng, Á Á đâu ?
Tối qua anh đưa con về nhà ba mẹ rồi, hôm nay ba mẹ phụ trách chăm con, chúng ta muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy, cho nên...
Lời hắn còn chưa nói hết thì chuông cửa đã vang lên...
Bữa sáng đến rồi, anh ra mở cửa đã.
Lúc hắn ra mở cửa, Trang Lâm có chút thẹn thùng xuống giường, định tìm quần áo mới nhớ ra tối qua mình ói, chắc là quần áo dơ hết rồi, lại thấy ở đầu giường đặt sẵn một chiếc áo ngủ trắng, cô cầm lấy, mặc lên rồi đi rửa mặt.
Lúc ra thì bữa sáng thịnh soạn đã được bày lên bàn.
Cùng hắn ăn bữa sáng ngọt ngấy, cuối cùng, bữa sáng dang dở đã bị hai người quét xuống đất...
Sau bữa cơm không vui vẻ đêm đó, chiều ngày thứ hai Trang Lâm đến nhà xuất bản giải quyết thủ tục thôi việc thuận tiện lấy đồ đạc cá nhân của mình đi.
Vốn cô định đi một mình ai ngờ Quan tổng tài một mực không yên tâm, cứ