Sau khi Doãn Giai Ni đi rồi, Liên Chính Tắc dụi tắt điếu thuốc trên tay, bước trở lại chiếc ghế sofa bằng da thật, cầm lấy ly rượu uống một ngụm, mùi rượu nồng nàn lập tức tràn đầy trong khoang miệng.
Buổi tối của hơn hai tháng trước, rốt cuộc là ai đã đến đây, cùng hắn triền miên một đêm ?
Trong những ký ức nhỏ vụn, hỗn độn, người đêm đó cũng không có gì không tình nguyện, điều đó hắn có thể cảm nhận được, cô chỉ có chút không thích ứng khi thân thể bị xâm nhập nhưng ở trên giường, cô thật sự rất nhiệt tình phối hợp hắn.
Dù sao cũng có chút manh mối, hắn nhất định có thể tra ra người đêm đó rốt cuộc là ai.
Hình như sáng hôm sau cô rời đi rất sớm, lúc hắn thức dậy tắm rửa, trên người dính một vết máu nho nhỏ, hắn còn tưởng bản thân bởi uống say mà quá mức thô bạo!
Doãn Giai Ni đương nhiên không phải cô gái ngây thơ chưa biết sự đời nhưng người tối hôm đó trong nhiệt tình không giấu được sự ngây ngô!
Hắn phải tìm cho được cô, cho dù phải lật tung cả Singapore này cũng phải tìm cho bằng được !
****
Buổi sáng, lại là bắt đầu của một ngày mới.
Nhưng hôm nay Thi Sở Quân đến công ty hơi muộn hơn bình thường một chút, không chỉ là một chút, là 10 phút.
Tuy vẫn chưa đến giờ làm việc quy định của công ty nhưng đối với người trước giờ đã quen đến sớm 20 phút như cô, có rất nhiều chuyện làm không kịp.
Mà quan trọng nhất là, cà phê mà mỗi sáng tổng tài nhất định phải có cô còn chưa kịp pha mà hôm nay không biết vì sao tổng tài lại đến sớm hơn ngày thường nửa giờ, hơn nữa rõ ràng sắc mặt rất khó coi.
Tổng tài, cà phê của ngài.
Cho dù không muốn đối mặt với anh đến mấy thì mỗi ngày cô vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ pha cà phê, đưa cà phê vào.
Trước đây, vì để khỏi lúng túng, cô thậm chí còn đến trước giờ làm tận nửa tiếng để pha sẵn cà phê chỉ vì sợ đụng mặt anh, trong đa số trường hợp, nếu có thể tránh cô đều tận lực tránh mặt anh nhưng hôm nay, dưới tình huống cô đến trễ, anh đến sớm thế này, thực sự không còn đường né tránh.
Cho nên, cho dù lo sợ đến mấy thì vẫn phải đối mặt.
Liên Chính Tắc mắt nhìn tập văn kiện nhưng đầu óc có chút không tập trung.
Nghe được giọng nói nhỏ nhẹ của cô, hắn ngước lên nhìn thoáng qua cô trợ lý thư ký mà dạo gần đây hình như chẳng mấy khi chạm mặt.
Phản ứng đầu tiên của Thi Sở Quân chính là vội vàng dời đi tầm mắt, không dám nhìn thẳng vào anh, Tổng tài, ngài còn có gì căn dặn không ?
Không có gì căn dặn nhưng hôm nay không hiểu sao nhìn cô hắn lại không cách nào dời đi tầm mắt.
Cô không phải rất xinh đẹp, da trắng, ngũ quan thanh tú có chút trẻ con, đáng yêu nhưng ở cô lại cứ toát ra một sức thu hút không thể diễn tả bằng lời, như một sợi tơ quấn quanh trái tim hắn.
Gương mặt của cô gái bí ẩn tối hôm đó đột nhiên lướt qua trong đầu, hình như! hình như!
Rốt cuộc là chuyện gì đây ?
Thi Sở Quân bị ánh mắt của người ngồi phía sau bàn làm việc khiến cho toàn thân đều không được tự nhiên, màu hồng trên gương mặt nhỏ nhắn rất nhanh lan đến tận cổ.
Cũng may là điện thoại trong phòng kịp thời vang lên giải cứu cho cô!
Tổng tài đại nhân cuối cùng vẫy tay ra hiệu cho cô rời đi.
Khi cô đóng cửa lại, vừa khéo đụng phải Hạ Húc đang định đi vào báo cáo công việc, Thi Sở Quân gật đầu chào rồi vội vàng chạy mất.
Hạ Húc khó hiểu nhìn theo bóng lưng cô, gần đây cô trợ lý thư ký này hình như có chút kỳ lạ, mỗi lần nhìn thấy hắn, không phải, đính chính lại, phải là mỗi lần nhìn thấy boss thì lập tức lẩn như chạch, có vài lần hắn và boss đi ngang qua phòng thư ký, rõ ràng là cô đã đi đến cửa nhưng khi nhìn thấy họ thì lại rụt lại, mãi đến khi họ đi khuất rồi cô mới dám bước ra.
Chắc không phải vì lần trước ở trước cửa công ty bị họ đụng vào, lộ chuyện túi que thử thai kia nên ngượng ngùng không dám gặp họ đấy chứ ?
Haizz, cô nghĩ sao vậy ? Hai người đàn ông sao có thể nhiều chuyện về chủ đề tế nhị này ? Huống gì bây giờ là thời đại nào rồi ? Đừng nói là que thử thai, cho dù cô mua một đống áo mưa cũng chẳng ai lấy làm lạ cả.
Hạ Húc nhún vai, đẩy cửa bước vào.
Boss, lịch làm việc hôm nay anh có ý kiến gì không ?
Ngày thường sau khi hắn báo cáo xong, nếu như không có vấn đề gì thì boss sẽ cho hắn ra ngoài làm việc, nếu có vấn đề thì lập tức sửa lại nhưng hôm nay, sau khi nghe hắn nói một lúc lại chẳng có phản ứng gì, chỉ cầm cây bút máy nhìn chằm chằm ly cà phê vẫn còn bốc khói trên bàn như có điều suy nghĩ.
Cà phê này! có vấn đề gì sao ?
Que thử thai!
Cái gì ?
Hạ Húc khiếp sợ nhìn vị đại boss của mình, không hiểu sao anh lại đột nhiên bật ra một câu như vậy.
Cô gái kia, cái cô trợ lý thư ký kia! Hắn suy nghĩ nửa ngày, nhất thời nhớ không ra tên của cô.
Thi Sở Quân.
Hạ Húc cuối cùng cũng xem như hiểu ý boss muốn nói đến ai.
Không phải chứ ? Chuyện đã lâu như vậy rồi boss còn nhắc đến làm gì ?
Ờ, Thi tiểu thư đó có