Thi Sở Quân ôm thùng giấy nhỏ đi ra khỏi cổng chính tập đoàn Á Tín, đang định đi về phía trạm xe taxi thì một chiếc xe thương vụ màu đen đột nhiên thắng gấp sát bên người khiến cô giật nảy mình.
Cửa kiếng xe hạ xuống, lộ ra gương mặt quen thuộc lúc này đang sầm xuống.
Lên xe !
Giọng nói cực kỳ đè nén từ trong xe truyền ra khiến Thi Sở Quân thoáng sửng sốt.
Sao anh ra đây còn nhanh hơn cả cô vậy ?
Cô chẳng qua là lúc bước ra khỏi thang máy bất cẩn tuột tay làm rớt thùng giấy, nhặt lại những thứ trong thùng tốn chút thời gian thôi mà.
Trong lúc cô còn sững sờ đứng ở đó, tài xế đã xuống xe giúp cô mở cửa.
Nếu không muốn người khác nhìn thấy chúng ta tranh chấp ở đây thì lập tức lên xe.
Tuy đã quá giờ tan tầm nhưng những nhân viên vẫn tới lui rất nhiều trước cổng công ty mà xe riêng của tổng tài đại nhân lại dừng sát bên cạnh cô, Thi Sở Quân có cảm giác như những nhân viên tiếp tân ở đại sảnh đã bắt đầu nhìn về phía này qua cửa kiếng.
Không muốn trở thành tiêu điểm của mọi người, cô không kịp suy nghĩ, lập tức bước vào trong xe.
Còn chưa kịp ngồi vững, chưa kịp lấy lại hơi thở thì cửa xe đã bị đóng sập lại.
Rõ ràng khoang xe này rất rộng rãi nhưng ngồi cạnh bên anh, không gian trở nên ngột ngạt hơn rất nhiều.
Cô bất an khẽ nhúc nhích thân mình, dịch người sát về phía cửa xe.
Chú Phùng, về căn hộ của tôi. Liên Chính Tắc nói ngắn gọn.
Người tài xế liếc nhanh về phía sau một giây.
Ông làm tài xế chính cho nhà họ Liên đã nhiều năm, có thể xem như nhìn vị thiếu gia này lớn lên.
Thiếu gia ở trung tâm thành phố có một căn hộ riêng, là cấm địa của cậu ấy, ai cũng đừng hòng tiến vào một bước, người nhà cũng vậy.
Vậy mà hôm nay thiếu gia lại dẫn một cô gái trẻ diện mạo không phải rất xinh đẹp qua đó ? Đây thực sự là một tin lớn, nếu tiên sinh hay phu nhân biết được, sự ngạc nhiên của họ ông có thể tưởng tượng ra được.
Liên Chính Tắc ấn nút nâng tấm cách giữa hai khoang xe lên, chú Phùng không dám chậm trễ, lập tức nổ máy.
Khoang sau đã trở thành một không gian nhỏ yên tĩnh.
Thi Sở Quân khẩn trương bấu chặt thùng giấy, đầu ngón tay bởi dùng sức quá mức mà trắng bệch đã tốt cáo tâm trạng bất an của cô.
Liên Chính Tắc lấy ra hai chiếc ly thủy tinh, lấy nước khoáng trong tủ lạnh ra, động tác thong dong rót một ly rồi một ly, tiếng nước róc rách trong không gian yên tĩnh càng thêm phóng đại.
Thời gian, trong khoảnh khắc này giống như một sợi dây thun vậy, càng kéo càng căng, càng căng khiến người ta có chút ngồi đứng không yên, cảm giác cực kỳ, cực kỳ dày vò.
Hắn rót nước xong, đưa một ly cho cô.
Cô đưa tay đón lấy, cả bàn tay đều khẽ run, nhất là những ngón tay, bởi vì không cẩn thận đụng trúng tay hắn mà run càng mạnh hơn.
Uống nước. Hắn nhàn nhạt ra lệnh.
Cô không dám không uống.
Người tối hôm đó là em. Hắn nhìn rất ung dung nhưng lại nhân lúc cô không phòng bị nhất ném một quả bom cho cô.
Thi Sở Quân thực sự bị hù đến, ngụm nước vừa mới vào miệng không cẩn thận bị sặc, ho khù khụ không ngừng.
Liên Chính Tắc đưa tay vỗ nhẹ sau lưng cô, rút một tờ khăn giấy đưa cô thuận tiện dẹp ly nước đi, toàn bộ động tác cực kỳ lưu loát nhưng rất ôn nhu.
Cái...!cái gì ?
Người tối hôm đó là em.
Hắn lặp lại một lần, trút ngược túi hồ sơ để những bức ảnh mà thám tử tư vừa đưa cho mình đổ ra, bày trước mặt cô.
Tờ khăn giấy trong tay cô không biết từ lúc nào rơi xuống, bàn tay nhỏ nhắn run rẩy đưa lên che miệng, gương mặt tái nhợt như giấy nhìn những chứng cứ mà bản thân trong lúc vô tình lưu lại.
Thì ra lại nhiều như vậy !
Phần lớn đều là ảnh chụp, hơn nữa gần như đều lấy từ camera quan sát, có thời gian rõ ràng, nhìn ra được địa điểm ở đâu, bất kể là ảnh chụp lúc cô vào khách sạn, ra khách sạn, vào thang máy, ra thang máy, thậm chí có cả ảnh cô đứng chờ trước cửa phòng tổng thống kia cho đến ảnh chụp lúc cô có chút chật vật rời đi, mỗi một tấm đều hết sức chân thật, rõ nét.
Bây giờ không chỉ tay, cả người cô đều phát run, cảm giác bất an và sợ hãi càng dâng lên trong lòng.
Chắc anh sẽ không cho rằng cô giấu diếm là vì có ý đồ gì khác đó chứ ? Giống như những người kia nói vậy, muốn vin vào con để gả vào nhà họ Liên.
Cô không nói được lời nào, không biết phải biện giải cho bản thân thế nào.
Giống như bất kể cô nói gì cũng đều là sai.
Tại sao không nói cho anh biết ? Hắn mệt mỏi day day huyệt thái dương.
Cô quá mức thắc thỏm bất an đến nỗi không nhận ra sự thay đổi trong cách xưng hô của hắn cùng giọng điệu đã mềm hơn rất nhiều, Em...
Tại sao không đòi hỏi gì ở anh ?
Hả ? Cô ngẩn người ra.
Liên Chính Tắc đặt hai tấm ảnh khác trước mặt cô, một tấm chụp lúc cô đứng đợi ngoài cửa không được chuẩn bị rời đi thì bị hắn từ phía sau ôm chầm lấy, một tấm nữa chụp cô bị hắn ôm ngang lên bước vào phòng.
Nếu như không nhìn thấy những tấm ảnh này, hắn gần như không dám tin mình đã làm gì với cô.
Hắn say đến mơ mơ màng màng, tưởng lầm cô là Doãn Giai Ni.
Em nên tìm anh bắt chịu trách nhiệm... Hắn nghiêm túc nhìn cô, ...chứ không phải khắp nơi lẩn trốn anh.
Em... Cô đột nhiên mất năng lực nói chuyện.
Anh...!cho rằng bản thân đã cưỡng bức cô sao ?
Anh xin lỗi vì những hành vi thô thỗ của mình hôm đó, cho dù là vì