Thực xin lỗi, tôi không... Lời còn chưa nói hết thì lão mập đối diện bỗng kêu lên một tiếng thảm thiết, gương mặt bóng mỡ đã bị người ta hắt một ly cà phê nóng lên.
Thạch tổng, muốn tìm người ngủ cùng, đến club tìm thì thích hợp hơn.
Sầm Dung Cần nhìn lão mập đang không ngừng vuốt mặt để những giọt cà phê rơi khỏi mặt mình lạnh lùng nói sau đó lại nhìn sang cô gái đang ngồi ngây người như phỗng kia một cái rồi xoay người rời đi.
Sầm Dung Cần cái tên khốn này, dám làm vậy với tôi sao ? Lão mập định xông lên nhưng vết bỏng trên mặt khiến động tác của ông ta không được nhanh nhẹn nữa.
Ông à, ông không sao chứ ? Có cần tôi gọi cứu thương giúp không ? Một nhân viên phục vụ bê cà phê cho khách nửa đường thì bị một người xông ra chắn lối, cầm luôn ly cà phê trên khay làm hung khí thì đã bị dọa không nhẹ, giờ hoàn hồn lại mới thấy một vị khách đang ôm mặt đầy đau đớn cũng đang lảo đảo xông ra thì vội vàng bước đến quan tâm.
Không thấy tôi đang bị thương sao ? Vậy mà còn phải hỏi ? Tiệm cà phê của các người thật là...
Tuy bị bỏng nhưng lão Thạch vẫn còn hơi sức không ngừng mắng mỏ nhân viên phục vụ, không lâu sau, quản lý của tiệm cà phê cùng hai nhân viên phục vụ khác đến giải quyết cảnh rối loạn này.
Còn Hoa Lôi, không rảnh nghĩ xem Sầm Dung Cần vì sao lại xuất hiện ở đây, tranh thủ lúc hỗn loạn vội vàng vơ lấy túi hồ sơ đã bị dính không ít cà phê trên bàn rời đi.
******
Từ đại sảnh của khách sạn bước ra, vội vội vàng vàng suýt nữa thì đụng trúng người, Hoa Lôi lùi về sau hai bước lại đụng trúng cửa kiếng của khách sạn, cũng may có một bàn tay mạnh mẽ kịp thời giữ lấy eo cô ghì lại.
Xin lỗi... Lời còn chưa nói hết mới phát hiện, người đang ghì lấy eo cô lại chính là Sầm Dung Cần khiến Hoa Lôi sợ đến nỗi không thốt được nên lời.
Vội đi đầu thai sao ?
Sầm Dung Cần rũ mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn vẫn chưa mất vẻ kinh ngạc lẫn khiếp sợ gần trong gang tấc kia.
Đã lâu không gặp, cô dường như gầy đi một chút, không chỉ là gương mặt, eo dường như cũng vậy, tay hắn nhịn không được lại vuốt một cái.
Lần đầu tiên trong đời cảm thấy eo của phụ nữ lại có thể mềm mại như vậy.
Như cảm nhận được động tác của hắn, Hoa Lôi lúc này đã hoàn hồn lại đỏ bừng mặt, Anh...!anh định làm gì vậy ? Buông tay.
Giờ anh mới biết thì ra vóc người của em cũng không tệ. Sầm Dung Cần thả tay ra nhưng trong lòng vẫn như kẻ ngốc hoài niệm cảm giác mềm mại vừa nãy.
Hai người bọn họ rõ ràng cách đây không lâu còn ngủ chung một giường lâu như vậy, tư thế ngủ kém, Hoa tiểu thư thường xuyên dán vào người hắn ngủ, sao hắn lại không nhận ra điều hiển nhiên này chứ ?
Hừm, bổn tiểu thư trời sinh xinh đẹp như hoa như ngọc, cũng không phải chuyện mới mẻ gì ! Cô có chút không được tự nhiên ngoảnh mặt sang hướng khác, phần eo nơi bị hắn sờ vào vẫn còn nóng hổi như bị bàn ủi ủi qua.
Người lên giường với anh, vóc người có quan hệ rất lớn đến phúc lợi của anh. Hắn hơi nhếch môi nói.
Ai...!ai với anh...
Gương mặt nhỏ nhắn của Hoa Lôi đỏ bừng bừng.
Sầm Dung Cần đối với người khác lúc nào cũng nhã nhặn lịch thiệp nhưng đối với cô thì chưa từng dễ chịu bao giờ, ngay cả giọng điệu cũng vậy.
Hơn nữa hắn đối với chuyện cô một lần lại một lần bỏ thuốc không phải rất khinh thường, thậm chí bởi vì chuyện này mà đuổi cô ra khỏi nhà đó sao ?
Vậy hôm nay hắn đột nhiên xuất hiện, nói ra những lời ám muội như vậy để làm gì ?
Đây đâu phải phong cách trước giờ của hắn.
Hai vị, có thể nhường đường không ?
Lúc này, một nhân viên tiếp tân dẫn đoàn khách đi vào khách sạn lịch sự lên tiếng.
Hai vị này, bàn chuyện khuê phòng có thể tìm một chỗ nào kín đáo hơn một chút được không ?
Nếu như không phải rất cần thiết, nơi đây là khách sạn, có thể thuê một phòng vào đó rồi từ từ tâm sự cũng được.
Hoa Lôi cũng không muốn nói những chuyện riêng tư như vậy ở nơi công cộng vì vậy tỏ vẻ xấu hổ lùi lại.
Bên ngoài khách sạn, hai người đứng đối mặt nhau, bầu không khí có chút lúng túng, giống như không biết nên nói gì cho phải.
Hoa Lôi không hiểu hắn đến để làm gì, Sầm Dung Cần thì không biết cách chung đụng với một cô gái như thế nào.
Tuy hai người từng là một đôi vợ chồng, thậm chí chung giường chung gối một thời gian rất dài, sớm chiều gần gũi nhưng lúc đó, hắn thực sự chưa có suy nghĩ đặc biệt nào đối với cô.
Hôm nay lần đầu tiên chủ động đến tìm cô cũng chỉ là vì nhất thời xung động.
Nhưng phải làm sao để gợi đề tài nói chuyện với một cô gái, chuyện này hắn thực sự không biết.
Cuối cùng, vẫn là Hoa Lôi lên tiếng trước bằng không có khả năng hai người sẽ tiếp tục im lặng đứng đó đến chiều cũng nên.
Sao anh lại ở đây ?
Đi ngang qua. Hắn điềm nhiên nói.
Tại sao không đến bệnh viện tái khám ?
Lần trước bệnh viện gọi điện thoại cho cô, rõ ràng cô đã nhờ trợ lý nhắc hắn rồi nhưng hai hôm sao, bệnh viện lại gọi đến lần nữa bởi vì hắn vẫn chưa đi.
Có lúc cô cảm thấy người này giống như một đứa trẻ tùy hứng vậy, thân thể của mình còn không biết thương, cô cũng mặc kệ đi.
Dù sao cô quản hắn lâu như vậy cuối cùng vẫn bị đuổi ra ngoài, ngẫm lại thôi đã thấy trong lòng vừa giận vừa ủy khuất vì vậy cũng không gọi điện thoại giục hắn nữa.
Chỉ có điều, hôm nay gặp hắn ở đây, lại không kìm lòng được hỏi thăm một câu.
Quan tâm anh ? Hắn ý vị nhìn gương mặt vẫn còn đỏ của cô.
Em chỉ không muốn bệnh viện cứ gọi điện thoại cho em