Sáng hôm sau, còn chưa mở mắt đã cảm thấy eo mỏi lưng đau, toàn thân đều nhức nhối.
Trời ạ ! Tuổi cô đã lớn thế này rồi sao ? Hoàn toàn chịu không nổi dày vò kiểu đó.
Mở mắt xem thời gian mới biết đã 10 giờ rồi, không cần nghĩ cũng biết hai đứa nhỏ chắc chắn đã đi chèo thuyền, tối qua trước khi ngủ con trai có nhắc đến.
Điều lạ là sao sáng nay con trai lại không vào gọi cô ? Hay cô ngủ say quá không nghe thấy ?
Chống thân thể mỏi mệt ngồi dậy, rửa mặt thay đồ rồi xuống nhà, người tối qua làm cô mệt đến không dậy nổi vừa khéo đang bê sữa từ bếp đi ra, thấy cô, trên mặt hắn thoáng hiện ý cười gần như không thể nhận ra, Dậy rồi sao ?
Tạo hóa đôi khi thật không công bằng, như hắn, khí vũ hiên ngang, thân thể cường tráng, cho dù mệt thì chỉ cách mấy giờ đã hoàn toàn khôi phục lại vẻ thần thanh khí sảng, không như cô, mỗi lần đều mệt đến mức giống như chỉ còn một hơi thở.
Con đâu anh ?
Ra bờ hồ chèo thuyền rồi.
Trang Lâm ngồi xuống bàn ăn, đón lấy bữa sáng ông xã đưa qua.
Tối qua quên nói với anh, Tiểu Dương nói muốn về Singapore thăm ông bà ngoại.
Bọn họ mấy ngày trước có kỳ nghỉ phép kéo dài hai tuần cho nên mới đến căn biệt thự ở ngoại ô này nghỉ ngơi nhưng con trai đã chơi chán rồi, muốn về Singapore một chuyến, con gái bởi vì đã hẹn trước với Quả Quả, muốn đến chơi với con bé mấy hôm cho nên con trai muốn về nước.
Ba mẹ thực ra đã rất lâu không gặp các cháu đương nhiên rất nhớ nhưng hai người tuổi tác đã cao, ngồi máy bay đường xa bôn ba quả thực quá sức.
Dùng máy bay riêng đưa con về. Quan Dĩ Thần không suy nghĩ, nói một cách dứt khoát.
Có lúc hắn thật sự rất ghét chế độ học hành ở Pháp, thời gian nghỉ còn nhiều hơn thời gian đi học, vừa tới kỳ nghỉ hắn liền phải giành vợ với hai đứa con, công việc của hắn thì phần ở ở đây nhưng hai đứa nhỏ này, nhất là con trai, suốt ngày muốn mẹ đưa đi chỗ này đưa đi chỗ kia, khiến hắn thường xuyên sau khi tan sở xong về tới nhà ngay cả bóng dáng bà xã chẳng thấy đâu.
Tốt rồi, lần này càng xa hơn, trực tiếp về Singapore luôn.
Không được, em phải về theo để chăm sóc cho con.
Em nói sao ? Hắn thảng thốt hỏi lại.
Tiểu Dương nói sợ say máy bay, dù sao con nó cũng chưa từng đi xa như vậy một mình, nó chỉ mới 6 tuổi thôi mà ! Trang Lâm mỉm cười, nghĩ tới việc có thể quay về thăm ba mẹ và những người bạn đã lâu không gặp, tâm trạng dĩ nhiên rất tốt.
Nếu em về thì anh sao đây ? Sao em không nghĩ cho anh chứ ? Không công bằng ! Chẳng lẽ biết làm nũng thì mới được hưởng trái ngọt sao ?
Anh là người lớn ! Có xấu hổ hay không vậy Quan tổng tài ? Lại còn so đo với con trai mình.
Cô không nói thành lời nhưng biểu tình trên mặt rất rõ ràng.
Người lớn thì thế nào ?
Tối qua hắn mới ăn no một bữa, chẳng lẽ là vì muốn an ủi hắn trong 10 ngày sắp tới cô đơn gối chiếc hay sao ?
Trang Lâm cũng hết lời để nói, những câu ấu trĩ như vậy cũng nói ra được, Quan tổng tài, IQ của anh sụt giảm chỉ còn bằng một đứa nhỏ thôi sao?
Cho nên, con trai với anh, em chọn một.
Thấy bà xã lặng im không nói, Quan tổng tài lại trầm giọng tiếp tục.
Vậy anh có muốn theo mẹ con em cùng về không? Đây là cách giải quyết tốt nhất.
Nhưng ngày mốt hắn còn phải bay đến Rome một chuyến cho nên, chuyện theo hai mẹ con về chắc không có khả năng.
Nhưng nếu hắn muốn, có thể đợi sau khi xử lý xong công việc ở Rome thì bay thẳng về Singapore.
Không muốn. Sắc mặt Quan tổng tài đen sì, giọng điệu cực kỳ không vui cự tuyệt.
Nhưng một tuần sau, hắn vẫn phải từ Rome bay về nước.
*****
Tiệc kỷ niệm 10 năm ngày thành hôn của Sầm Chí Quyền và Quan Mẫn Mẫn được tổ chức hai ngày sau đó.
Đây là kỷ niệm 10 năm đầu tiên của hai người, cô đã từng nói, mỗi một cái 10 năm cô muốn tổ chức hôn lễ một lần, chứng minh tình yêu của họ vẫn luôn bền bỉ theo thời gian hơn nữa, để phần tình cảm này từ hôn lễ mới tổ chức, bắt đầu một hành trình mới.
10 năm, hai người cùng nắm tay nhau đi qua hơn 3000 ngày, xây dựng một gia đình ấm áp ngọt ngào, có những đứa con xinh đẹp, đáng yêu.
10 năm, mỗi một bước đường cô đi đều có hắn ở bên cạnh bầu bạn, mỗi một chuyện cô làm đều có hắn ở sau lưng dốc sức ủng hộ, hắn đã thực hiện đúng lời hứa lúc cầu hôn cô, rằng sẽ yêu thương, chìu chuộng, che chở, nắm chặt tay cô trong tay mình.
Lời hứa đó, mỗi một ngày hắn vẫn luôn thực hiện.
Tiệc kỷ niệm 10 năm ngày cưới, thực ra Quan Mẫn Mẫn không quá để ý chuyện có tổ chức hôn lễ lại hay không nhưng Sầm tiên sinh nhà cô lại không đồng ý.
Vì vậy hai người quyết định