Chiếc điện thoại trên tay Giang Bối Bối suýt nữa thì rơi xuống đất, cũng may cô tuổi còn trẻ, công năng của trái tim còn tốt bằng không một buổi tối bị giật mình đến hai lần, sớm muộn gì cũng phát bệnh tim mà chết.
Cô quay đầu nhìn cậu thiếu niên mày kiếm ánh mắt như sao dưới ánh trăng kia, đáy lòng như có một sợi dây đàn khẽ rung lên, ngữ điệu cũng trở nên mang theo chút ý làm nũng, Không có việc gì tự dưng làm người ta giật mình.
Là em làm chuyện thẹn với lòng mới sợ đến thế chứ gì ? Sầm Cảnh Duệ trêu nói.
Anh mới làm chuyện thẹn với lòng ấy !
Vừa nãy không biết là ai ở bên ngoài phòng anh lén lén lút lút vậy ?
Có lén lén lút lút đâu ! Giang Bối Bối đứng bật dậy, cầm hộp quà trên chiếc bàn nhỏ đi đến bên lan can, lắc qua lắc lại trước mặt cậu, Chỉ muốn đưa đồ cho anh thôi mà, miễn cho có ai đó hở chút lại nhỏ mọn sụ mặt bỏ đi.
Ồ, quà gặp mặt của anh nha ! Cậu đặt lon nước ngọt trên tay xuống vươn tay về phía cô, Ném qua cho anh xem thử.
Đón lấy.
Cô ném chiếc hộp nhỏ qua, bị cậu chuẩn xác bắt lấy.
Không phải em nói để quên ở nhà sao ? Sầm Cảnh Duệ vừa trêu cô vừa mở gói quà ra, Lễ Giáng sinh còn chưa tới, chắc không phải ông già Noel giúp em chuyển phát nhanh nó từ Anh qua đây đấy chứ ?
Hai tay Giang Bối Bối chống ở lan can, gió đêm rất mát mẻ, mùi hoa cỏ so với lúc chiều cô ngửi được hình như không giống lắm, đậm đà hơn một chút, nếu như cô không nhầm, chắc là hoa ngọc lan.
Không khí mát mẻ nhưng câu trêu chọc của Sầm Cảnh Duệ khiến mặt cô chợt nóng hổi.
Là anh hai em vừa từ Luân Đôn ném qua không được sao ?
Được, anh hai em rất khỏe, tay lại siêu dài, có thể ném được chiếc hộp này từ Luân Đôn sang Singapore.
Cậu lấy món đồ trong hộp ra, là một chiếc đồng hồ thể thao, ừm, đúng loại cậu thích, Em có biết con gái tặng đồng hồ cho con trai là có ý gì không ?
Ý gì ? Điều này cô thực sự không chú ý tới.
Không biết thật sao ? Cậu vừa đeo lên vừa hỏi.
Nói dối anh làm gì ? Cô gật đầu.
Đồng hồ là em chọn sao ?
Cô suy nghĩ một thoáng, vẫn gật đầu.
Thực ra lúc đi chọn quà cho Sầm Cảnh Duệ, Sara và mẹ đề nghị rất nhiều thứ nhưng đều không chắc anh ta thích gì, cuối cùng vẫn là cô quyết định tặng đồng hồ.
Vậy cũng xem như cô chọn chứ ?
Anh nói rồi, em đừng tức giận đấy ! Sầm Cảnh Duệ cũng học theo cô, khom người chống tay lên lan can nhưng mục tiêu không phải là phong cảnh bên ngoài mà là cô gái đang cách mình chừng hai mét kia.
Khoảng cách giữa hai người không phải là gần lắm nhưng lúc này đây, trong không gian tĩnh mịch thế này, cảm giác dường như có thể nghe được hô hấp và cả nhịp tim đập của đối phương.
Loại cảm giác này có chút xa lạ nhưng lại pha thêm một chút quen thuộc đã lâu không có, rất lâu trước đây khi còn nhỏ, hai người đã không ít lần nhìn nhau thế này trò chuyện.
Anh tưởng ai cũng nhỏ mọn như anh sao ? Giang Bối Bối trả đũa.
OK, anh nói ra em không giận, vậy chứng tỏ em rộng lượng hơn anh.
Sầm Cảnh Duệ cười cười, ánh mắt sáng bừng trong trời đêm.
Anh nói đi!
Nghe nói con gái tặng đồng hồ cho con trai là muốn mỗi phút mỗi giây đều muốn ở bên cạnh người đó.
Nói thật đi, Giang Bối Bối, có phải em vẫn luôn thầm mến anh cho nên mới tặng anh món quà này thay lời muốn nói không ?
Cái gì ? Giang Bối Bối sửng sốt đến ngây người.
Sao cô biết tặng đồng hồ lại mang ý nghĩa như vậy chứ ?
Quan Cảnh Duệ nói cô thầm mến anh ta ? Nói cô muốn bày tỏ ?
Người này tự kỷ đến mức không thể dùng từ ngữ để hình dung rồi.
Sao hở ? Bị anh nói trúng, thẹn quá không dám nói chuyện hả ? Sầm Cảnh Duệ cẩn thận quan sát vẻ mặt của cô.
Mơ đi, ai mà thèm thầm mến cái tên vua tự kỷ như anh chứ ? Giang Bối Bối lườm cậu nhưng đôi mắt long lanh cùng giọng nói nũng nịu kia làm gì giống đang tức giận chứ ?
Không phải em 10 năm trước đã dám mạo xưng là vợ anh rồi sao ? Cậu chợt nhắc lại chuyện xưa.
Đó chỉ là trò chơi, trò chơi thôi được không ? Ai xem là thật chứ ? Anh đúng là đồ nhỏ mọn ! Sao anh ta còn không biết xấu hổ nhắc tới chứ ? Nếu không phải vì chuyện đó, tình bạn giữa hai người làm gì gãy đổ giữa chừng như vậy, hơn nữa một lần đến tận 10 năm.
Giang Bối Bối, thừa nhận em yêu thầm anh cũng đâu phải chuyện mất mặt gì cho lắm đâu ?
Sầm Cảnh Duệ cậu không chỉ thông minh hơn người, bộ dạng còn tuấn tú hiên ngang, là đối tượng theo đuổi của biết bao thiếu