Bị người nào đó hung ác dày vò cả đêm, lúc Giang Bối Bối tỉnh lại thì đã là giữa trưa.
Cũng may sáng nay không có tiết bằng không thì thảm rồi.
Sầm Cảnh Duệ không có trong phòng nhưng từ phòng sinh hoạt chung vọng ra tiếng gõ bàn phím lách tách, cô hơi khó khăn bước xuống giường, bước về phía phát ra tiếng động.
Sầm Cảnh Duệ đang ngồi xếp bằng trên sofa, mười ngón tay múa như bay trên bàn phím của chiếc lap top, vẻ mặt nghiêm túc, tập trung đến nỗi cô không đành lòng quấy rầy.
Đang định xoay người quay về phòng thay quần áo thì cậu đã cảm giác được sự xuất hiện của cô bằng giác quan nhạy bén của mình, ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy cô gái với đôi chân trần đang đứng ở đó, nhìn lên chút nữa, gương mặt mới vừa ngủ dậy hồng nhuận trông thật mê người.
Dậy rồi sao ? Sao lại không mang dép lê ?
Tuy rằng trong phòng có bật máy sưởi, độ ấm vừa đủ nhưng cậu vẫn lo cô sẽ bị lạnh như thường.
Quên mất rồi.
Em đi rửa mặt.
Cô đáp một cách tùy ý rồi xoay người đi về phía phòng tắm.
Sầm Cảnh Duệ đặt lap top trên chân xuống, đứng lên đi xuống lầu giúp cô cầm hộp cơm giữ ấm lên.
Lúc Giang Bối Bối thay xong quần áo bước ra, từng ngăn nhỏ của hộp cơm đã được lấy ra, đặt ngay ngắn giữa bàn trà của phòng sinh hoạt chung.
Anh không ăn sao ? Cô đã ngồi xuống bàn mà cậu vẫn còn ôm máy tính tiếp tục bận rộn.
Anh ăn rồi.
Nếu như anh nói đã ăn rồi, Giang Bối Bối cũng không nói thêm gì nữa, bắt đầu ăn bữa sáng kiêm bữa trưa của mình.
Cô gái an tĩnh dùng bữa, chàng trai nghiêm túc làm việc, đây đã là hình thức sống chung thường ngày trong suốt hai năm qua của họ.
Hôm nay anh không đến công ty sao ?
Ăn lửng dạ rồi, Giang Bối Bối mới ngẩng lên nhìn bạn trai hỏi.
Đợi lát nữa anh đưa em về trường. Cậu trả lời xong email cuối cùng, đặt lap top xuống sofa, nhìn trên khay thấy vẫn còn thức ăn thừa thì thoáng chau mày, Sao lại ăn ít vậy ?
Trước giờ món sườn xào chua ngọt này luôn là món ăn yêu thích của cô kia mà ? Sao lại chỉ ăn có một miếng thôi ? Dạ dày không khỏe sao ?
Hôm nay em không muốn ăn. Thực ra là vì cô có chút xíu kén ăn, món sườn xào chua ngọt hôm nay chỉ cắn một miếng là cô biết chắc chắn là do đầu bếp làm rồi, khẩu vị và độ lửa vẫn còn kém ngày thường một chút.
Giang Bối Bối lấy khăn ăn lau miệng, Nếu anh bận, em bảo tài xế đưa em về cũng được, không thì ngồi xe Lục Trấn về.
Nghe câu này, đôi mày rậm nhướng cao hơn.
Giang Bối Bối nhìn sắc mặt tối lại của bạn trai, giờ mới sực nhớ ra những lời tối qua anh ấy nói, à...!ừm...!dĩ nhiên là cả những hình ảnh cấm thiếu nhi kia nữa.
Hình như anh nói không cho phép ngồi xe của bất kỳ người đàn ông nào ?
Tức là bao gồm cả Lục Trấn sao ?
Những lời anh mới nói hôm qua mới đó mà đã quên rồi sao ? Người nào đó nói với vẻ không vui, Sau này không cho phép ngồi xe của Lục Trấn nữa, không cho phép cùng cậu ta làm bất cứ chuyện gì riêng lẻ, rõ chưa?
Nếu như cô thật sự đã quên, vậy cậu không ngại nhắc nhở cô thêm một lần lúc cô tỉnh táo.
Quan Cảnh Duệ, anh ghen vớ ghen vẩn gì vậy? Cô chống tay dưới cằm cười nhìn cậu.
Người này cũng thật là...!lúc trước ghen với cả anh hai của cô, giờ ngay cả Lục Trấn cũng không bỏ qua.
Có nhầm lẫn không vậy ? Lục Trấn là bạn tốt của anh nha.
Không được cười. Cậu đi qua, choàng tay qua vai kéo cô vào trong ngực mình, Anh đang nói chuyện rất nghiêm túc với em đó, nhớ kỹ chưa ?
Được rồi được rồi, thùng dấm bự ạ, em hứa với anh sau này sẽ không đi với anh ta riêng lẻ nữa, vậy được rồi chứ ? Anh không cảm thấy mình nhỏ mọn quá sao ? Lục Trấn anh ấy có gì đâu chứ ? Cũng không biết đầu óc người này đang nghĩ gì nữa.
Vậy mới ngoan. Cậu cúi xuống hôn phớt lên môi cô, Bà xã của anh đẹp như vậy, anh phải đề phòng đám ong bướm lợn lờ kia chứ.
Nếu như Lục Trấn thực sự đối với cô có tâm tư gì, vậy nhất định phải chặt đứt nó từ sớm.
Phòng bệnh hơn chữa bệnh, đạo lý này không bao giờ sai cả.
****
Buổi chiều, Sầm Cảnh Duệ tự mình lái xe đưa Giang Bối Bối về trường học, không quên hết lần này đến lần khác căn đặn dủ điều mới chịu tha cho cô quay về phòng học.
Nhưng xe vừa mới định quay đầu thì đã bị một chiếc xe thể thao màu đen khác chắn lối.
Là Lục Trấn, trên mặt sáng láng tỉnh táo, nào còn bộ dáng chật vật của bữa tối say sưa tối qua nữa.
Chào nhé, đưa Bối Bối qua sao không gọi tôi đi cùng?
Quên rồi. Sầm Cảnh Duệ lơ đễnh đáp ngắn gọn hai chữ.
Giờ về công ty sao?
Ừ, buổi tối tôi sẽ qua thăm cô ấy. Chỉ mất 40 phút lái xe thôi mà, xa xôi cỡ nào chứ?
Thực ra điều Lục Trấn muốn nói là cậu căn bản không đề phòng