Giải thích xong, hắn liền hắn bước đến lấy tức săn đã sơ chế, bắt đầu làm thức săn.
Hắn liền lấy ra một cái chảo lớn, đặt lên trên bắt đầu xào nấu có vẻ rất điêu luyện, như đã làm vô số lần.
Còn nàng đứng một bên không khỏi kinh ngạc, bởi vì, cách hắn nấu thức ăn dường như đã ăn sâu vào trong tiềm thức của hắn,
mọi động tác đều đạt đến đỉnh điểm của tiên trù.
Lưu Phong đột nhiên nói nhẹ: “Tiểu cô nương, thêm xíu củi vào được không.”
Nàng liền giật mình, đi từ từ lại lấy mấy nhánh cây khô bỏ vào trong lò.
Hé lộ lên một khung cảnh tuyệt đẹp.
Nàng liền ngẩn đầu lên hỏi: “Trù Nghệ này ngươi học ở đâu?”
Lưu Phong mặt không cảm xúc, liền trả lời: “Tự học thành tài.”
Mặc dù, kiếp trước hắn từng là một cô nhi lưu lạc đầu đường xó chợ, đến mặt mẫu thân và phụ thân cũng chưa từng thấy, nhưng sau đó lại được một tổ chức nhận nuôi, đào tạo hắn thành một sát thủ máu lạnh vô tình.
Nhưng từ sau khi hắn được một bà lão cứu trong một nhiệm vụ, Truy sát một tổ chức tài phiệt, bà lão làm cho hắn một ít món đồ ăn dân dã nhưng hương vị lại ngon đến lạ thường.
Bà lão còn nói với hắn: “Thức ăn cũng là thứ khiến con người ta có thể thay đổi.”
Nên sau khí hắn từ biệt trở về, cũng không quên học thêm một xíu về cách thức để làm thức ăn, điều đó khiến cuộc sống của hắn thoát khỏi sự cô đơn mà một sát thủ như hắn vốn nên có.
Hắn cũng từng xin làm tại các nhà hàng lớn, để học hỏi thêm.
Nhưng, từ khi hắn đi đến thế giới này, hắn biết trù nghệ của mình học là chưa đủ, nên hắn đi rất nhiều nơi lĩnh giáo, rất nhiều tiên trù khác nhau.
Quá trình học hỏi của hắn không khỏi tốn gần năm mươi năm, mới đạt đến cảnh giới như ngày hôm nay, không khỏi khiến hắn tự hào a.
Nàng ngồi một bên, làm ra vẻ mặt không tin vào lời hắn nói, bởi vì nó quá sức vô lý.
Bầu không khí, bỗng dưng trở nên ấm áp và vui tươi hơn lúc ban đầu đi.
Cô gái tiếp tục nói: “Lúc nào ngươi rảnh rỗi thì dạy ta trù nghệ đi.”
Hắn liền quay đầu lại. nói nhẹ: “Được.”
Sau đó, hai người trò chuyện rất vui vẻ, một người làm thức ăn, một người thì dựa lưng vào bếp lò hai tay ôm gối khuôn mặt đỏ tới mang tai.
Gần một canh giờ sau đó.
Lưu Phong bước ra khỏi ,liền lấy ra một cái bàn trúc trải một tấm khăn bàn lên, bắt đầu bài trí thức ăn.
Sau đó, hắn liền nói nhẹ: “Tiểu cô nương, ăn cơm thôi.”
Nàng liền đứng dậy chạy đến, liền nhìn thấy thức ăn trên bàn lấp lánh, đẹp mắt tỏa hương thơm ngào ngạt, khiến bụng nàng không khỏi kêu lên.
Sau đó, mặt nàng đã đỏ còn đỏ thêm một bậc nữa, khiến cho nhan sắc của nàng được đẩy lên thêm một bậc.
Hắn liền nói: “Ăn thôi, để lâu sẽ không ngon.”
Nàng liền từ tốn ngồi xuống ghế, bắt đầu thưởng thức từng món ăn trên bàn.
Hắn đột nhiên cười nói: “Đây là lần đầu tiên ta làm thức ăn cho người khác, và ngươi cũng là người đầu tiên ăn hai lần thức ăn của ta làm.”
Nàng ngồi đó không khỏi bất ngờ, đũa trên tay kém xíu cũng rơi xuống.
Trong lòng nàng không khỏi dậy sóng: “Vậy mà, lại là lần đầu tiên a.”
Hắn tiếp tục nói: “Ngươi cứ ăn đi, chỉ cần ngươi nói ta lúc nào cũng có thể nấu cho nàng ăn.”
Khiến khuôn mặt nàng không khỏi phiếm hồng thêm một lần nữa, cúi đầu xuống.
“Ăn nhanh đi ta có cái này hay lắm, hồi trước khi bị ngươi đánh vào rừng đột nhiên tìm thấy.”
Nhưng, lúc đó thực lực của ta bị phong ấn nên không có cách nào để kéo nó lên.
Bây giờ chắc có thể được, một bên truyền tới một ánh mắt mang theo sự nghi ngờ.
Hắn liền lập tức cười khan nói: “Ta không có lừa nàng đâu.”
Nàng một bên lấy bát cơm che lại miệng mình nói nhỏ: “Được.”
Vậy hắn cũng an tâm, bắt đầu thưởng thức những món ăn mà hắn tự tay làm.
Một canh giờ sau.
Hắn bắt đầu dọn dẹp thức ăn thừa, sau khi dọn xong hắn lập tức thở ra một hơi.
Đi vào trong căn nhà, từ túi trữ lấy một cái hộp gỗ, đi lại gần cô gái, hắn liền cầm hộp gỗ đưa cho nàng ta.
Lưu Phong liền cười nói: “Đây là hộp gỗ chứa khung cảnh lần trước ta cho ngươi xem, giờ đây làm quà tặng cho ngươi.”
Nàng đứng trước mặt hắn không khỏi ngây người, khuôn mặt lập tức ửng hồng lên.
Nàng liền giật mình lại nói: “Ngươi đừng nói với ta đây cũng là lần đầu tiên ngươi tặng quà cho người khác.”
Hắn liền cười nói: “Đây không phải là lần đầu tiên.”
Bởi vì, hắn đã tặng cho rất nhiều người, nhưng món quà của hắn mang đến liền nhà cái chết. nên vì thế món quà này là món quà đầu tiên hắn tận tay trao cho người hắn quan tâm, nên mức độ an toàn thì khỏi cần phải bàn.
Lưu Phong liền nói thêm: “Bây giờ, chúng ta nên đi xem chỗ lần trước ta phát hiện đồ vật rồi.”
Hắn liền nhanh trí bế nàng lên, nhảy ra khỏi căn nhà lao thẳng về phía khu rừng đi sâu vào bên trong, men theo vết tích lúc trước hắn bị đánh bay vào.
Sau hơn mười hô hấp, hắn và nàng đã tới nơi.
Lưu Phong đột nhiên cảm thấy áo mình bị giật nên hắn nhìn xuống, thì thấy khuôn mặt nàng đã đỏ chót trên đầu còn nổi lên một ít khói trắng, nàng nói nhỏ: “Ngươi có thể thả ta xuống được chưa”.
Hắn liền thả nàng xuống, chân nàng vừa mới chạm đất, thì hắn lập tức lùi lại ba bước khiến nàng không hiểu thấu.
Lưu Phong lập tức cười khan: “Không sao, chỉ là thói quen.”
Sau đó, hắn liền đi đến gần cái khung gỗ, lấy ta kéo mạnh lên khiến cho cái khung gỗ bị kéo lên được một cút thì mặt đất lại nứt toái ra những cái rãnh lớn.
“Ồ” hắn kêu lên một tiếng.
Hắn nhận ra, sau khi kéo khung gỗ lên thì hắn thấy được phía dưới nó có một cái mật đạo.
Lưu phong liền quay đầu lại phía cô gái nói: “Nàng nói mật đạo này sẽ thông đến đâu.”
Nàng liền lắc đầu.