Nàng liền trên tay bồng con gái liền bỏ xuống, bước đi một vòng xung quanh hắn ánh mắt bắt đầu dò xét, từ trên xuống dưới không thấy gì lạ thường hay luồn hắc khí tối hôm qua.
Nàng liền nói: “Nếu không phải hôm qua ta bồng con bé chạy nhanh, thì bây giờ có lẽ bây giờ đã chết.”
Lời nói này không khỏi làm hắn á khẩu, mồ hôi chảy ào ào.
Hắn liền nhảy sang chuyện khác nói: “Đi đi chúng ta vào nhà rồi lại nói...”
Nhưng chưa dứt câu, thì đột nhiên nhận ra, là còn nhà đâu nữa mà để vào.
Không khỏi một lần nữa rơi vào lúng túng.
Sau đó hắn cười cười lấy từ túi trữ vật ra một cái bàn hai cái giường tre thêm một cái dù, trái cây và nước uống.
Bỏ xuống một bài đất trống, sau đó hắn liền nói: “Nàng và con bé cứ ngồi tạm ở đây, đợi ta một chút.”
Nói xong, hắn liền chạy lại chỗ căn nhà vừa mới bị phá nát hôm qua.
Vận dụng pháp quyết Tịnh Trần Chú, một luồn ánh sáng từ trong tay hắn phát ra, trên mặt đất cháy đen bắt đầu phai dần.
Sau một lát, mảnh đất đã được tịnh chú xong thành một mảnh đất nứt nẻ, tay hắn liền cứng đờ.
Bên kia, con gái hắn đột nhiên kéo lấy tay áo bạch linh nói: “Nương, Cha đang làm gì vậy.”
Nàng một bên nâng lên cốc nước, nhẹ nhàng nói: “Con không cần phải lo lắng chúng ta bây giờ việc chính đó là thư giãn.”
“Hắn tự làm thì cũng phải tự chịu.”
Bên kia, Lưu Phong nghe thấy vậy trong lòng không khỏi hộc máu, trong lòng liền dân lên cảm giác đắng chát.
Tự mình phá đi, bây giờ cũng tự mình xây lại.
Hắn liền nhìn xuống mặt đất nứt nẻ, đang bắt đầu mọc lên một thảm có xanh mướt.
Hắn bỗng dưng lâm vào trạng thái cảm ngộ, đạo vận quanh thân bắt đầu nổi lên, bên kia Bạch Linh liền kinh ngạc không ngớt, khi thấy đạo vận của hắn.
Chưa phi độ kiếp phi thăng mà đã hùng hậu như vậy, nhưng đột nhiên nàng cũng nheo mắt lại, nhìn thì thấy Đạo của hắn thiếu khuyết đi một điểm.
Khiến nó không thể hoàn toàn lộ ra được.
Còn Lưu Phong đang trong trạng thái cảm ngộ, đầu hắn chỉ xoay quanh một câu nói: “Tự mình phá đi rồi tự mình xây lại.”
Đại đạo đã khuyết, tại sao cứ trong vô vọng tìm kiếm, mặc dù phương pháp bù đắp có hay không có.
Cho dù nó tồn tại thì nó đang ở đâu, Địa giới hay là Tiên Giới.
Trước kia ta cũng tưởng tượng được ra một phương pháp, Phong chuyển tu vi về lại Kết Đan một lần nữa Độ Kiếp lên cực phẩm kim đan, mong muốn phần còn lại của đại đạo được tu bổ nhưng không hề có tác dụng.
Hắn cũng từng thử qua, phương pháp bổ thiên thuật của Trường Sinh Môn, nhưng nó chỉ có thể làm cho đạo của ta cường hãng thêm một chút, mà không thể bù đắp được đại đạo của ta.
Cho đến bây giờ, trong đầu ta vẫn luôn tìm cách bù đắp khoản đạo vận bị thiếu, do sự kiện năm xưa.
Bây giờ hắn đã hiểu ra, Đại đạo một khi đã khuyết đi thì không còn cách nào bổ khuyết, trừ khi tìm ra mãnh vỡ đại đạo của bản thân dung hợp nó.
Nhưng mảnh vỡ đó nào còn tồn tại, kẻ ám toán hắn khi độ kiếp liền cầm hắn đầu đại đạo thôn phệ mất một phần.
May hôm đó, hắn phúc lớn mạng lớn nên mới thoát chết, chứ không cũng tán thân dưới tay kẻ kia.
Đầu này Vĩnh Hằng chi đạo, liền cứ như thế khuyết đi một phần.
Bây giờ phương pháp mới đã có, đó chính là tự phế tu vi phế đi đại đạo một lần nữa tu luyện, nhưng nào có dễ như thế, đời người chỉ có thể bước trên con đường tu luyện một lần.
Nếu phế đi có nghĩa là hắn đã từ bỏ con đường tu tiên về với phàm trần, nhưng bây giờ hắn không còn sự lựa chọn nào khác.
Bởi vì, mục tiêu của hắn đó chính là trường sinh đạo quả, nếu như đại đạo bị khuyết, thì không cách nào hái được đạo quả, chứng trường sinh tiên.
Lúc này, Lưu Phong liền quyết định bỏ hết tất cả bắt đầu lại từ con số không, người bình thường thì chỉ có một cơ hột để bước lên con đường tu tiên, nhưng hắn thì khác.
Hắn liền có thể ngưng tụ đạo thân.
Sau đó hắn liền từ trạng thái cảm ngộ thoát ra, miệng thở ra một luồn trọc khí.
Hai mắt hắn kiên định lên nói lớn: “Ta muốn ngưng tụ đạo thân.”
Sau đó, một tiếng nói khảnh mảnh vang lên: “Ngươi biết làm thế nào để ngưng tụ đạo thân không.”
Hắn liền nói lên: “Không.”
Nàng liền cười khẽ: “Ngươi không biết, thì sao còn mạnh miệng như thế.”
Hắn liền lấy ra một cuốn sách trên đó có một hàng chữ “101 cách ngưng tụ đạo thân.” Một mặt tự tin.
Bên kia, Bạch Linh liền ho nhẹ một tiếng: “Khụ.. ngươi không cần phải đọc, tại sao không hỏi ta người biết rõ cách ngưng tụ đạo thân.”
Nàng lại nói: “Quyển sách đó do ta viết nên, không biết tại sao lại đến được tay của ngươi.
Nhưng nội dung trong đó, đều là ta cảm nhận viết ra và cũng chưa từng thử nghiệm qua.”
Nghe xong hắn quyển sách trên tay hắn liền rơi xuống.
“Phạch..”
Trên mặt hắn liền chảy mồ hôi hột, hên chút nữa là một bước sa chân mà ôm hận thiên cổ.
Bạch Linh liền nằm trên ghế, tay phải cầm ly nước hút hút, tay trái ngoắc ngoắc, ý bảo hắn đến đây.
Bên kia con gái hắn cũng thấy vậy, giơ tay trái lên ngoắc ngoắc.
Lưu Phong liền đứng hình, nội tâm kêu gào: “Các ngươi đây là có ý gì.”
Nhưng hắn cũng vứt bỏ liêm sỉ đi, bước chậm đến chỗ nàng, đứng ngay bên cạnh ghế.
Nàng liền chỉ tay xuống, mang theo ý bảo hắn cúi thấp xuống,
Sau đó nàng nói: “Muốn