Linh cảm, là một thứ gì đó không thể giải thích được, thường vô cùng chính xác, mà không hề dựa theo bất kỳ một tiêu chuẩn khoa học nào.
Khi cảm nhận được nguy hiểm sắp sửa xảy ra, não bộ sẽ ra lệnh cho cơ thể chuyển về trạng thái sẵn sàng phản ứng, tim đập nhanh hơn để cung cấp nhiều máu hơn tới các tế bào, các cơ bắp, sẵn sàng chống lại hoặc bỏ chạy khi nguy hiểm ấp đến.
Vì vậy mà đôi khi chúng ta cảm thấy bồn chồn nôn nao, thậm chí có chút lo sợ mà không hiểu nguyên nhân, đó chính là do phản ứng của cơ thể khi cảm giác được nguy hiểm đang tới gần mà thôi.
Đương nhiên, cơ thể người chứ không phải một cỗ máy dự báo, mọi thứ đều phải rèn luyện thì mới thành tài.
Những linh cảm đó hết sức mơ hồ và không phải lúc nào cũng có, chỉ có những kẻ liên tục trải qua sinh tử, không ngừng rèn luyện khả năng phân tích của não bộ và phản ứng của từng tế bào, mới có thể đạt đến cảnh giới tối cao.
Việt hết sức tin vào cảm quan của bản thân, đương nhiên cơ thể hắn không có khả năng dự báo tương lai, chỉ có điều các giác quan đã phát hiện ra một điểm gì đó bất thường mà hắn đã vô tình bỏ qua, vì vậy mới cảnh báo đến hắn.
- Lão già này muốn truyền thừa hậu thế, nhưng chắc cũng không đến mức bạ ai cũng có thể thừa kế, lễ bái sư rất có thể chỉ là một bài kiểm tra mà thôi! Nhưng lão đã ra ma rồi, làm thế nào biết được hậu thế có bái sư hay không?
Việt đứng ngẫn người ra, suy nghĩ của hắn cứ xoay quanh những dòng viết trong bức thư.
- Bái sư, đương nhiên là phải dập đầu chạm đất ba lạy, cần quái gì phải viết dài dòng "Đến trước mặt ta dập đầu ba lậy bái sư"?
Di chúc cần đầy đủ nhưng ngắn gọn, là hắn thì chỉ cần viết là, hậu bối nếu có lòng thì hãy làm lễ bái sư, đầu cần phải giảng giải làm lễ bái sư như nào, trừ khi đó là một vấn đề rất quan trọng.
- Lẽ nào ta thực sự phải quỳ lậy mới lấy được truyền thừa hay sao?
Quỳ lậy trước người khác là việc hắn rất ghét, dù đạt được truyền thừa cũng là do công sức hắn bỏ ra, làm gì có chút nghĩa sư đồ nào ở đây mà quỳ với chả lậy.
Nực cười!
- Đúng rồi, quỳ bái sư đầu phải chạm đất, mà trong thư lại nhấn mạnh đến trước mặt của bộ hài cốt, lẽ nào...
Việt nghĩ đến một khả năng, liền tiến đến vị trí sát chiếc giường đá, thẳng với hướng nhìn của bộ hài cốt, ở vị trí này thực hiện lễ bái sư thì trang trọng biết bao nhiêu.
Hắn dùng chân, gõ ba cái xuống nên đá, phát ra ba tiếng “cộp” lạnh lẽo.
Mặt đất bỗng nhiên rung chuyển, dưới chân truyền đến những chấn động, Việt không bất ngờ mà nhanh chóng lúi lại phía sau, yên lặng nhìn nền đá dần dần tách ra, sau đó chậm rãi di chuyển sang hai bên, tạo thành một cửa hầm rộng chừng hai mét vuông.
Bên trong là một cầu thang bằng đá dẫn xuống bên dưới, ở bậc thang đầu tiên đặt một chiếc hộp màu đen, y hệt chiếc hộp đựng bức thư mà Việt vừa lấy được ban nãy.
- Thực sự có cơ quan?
Hắn dự đoán không hoàn toàn đúng, nhưng chênh lệch cũng không xa bao nhiêu.
Lão già này đã ngỏm từ bao giờ, làm sao biết được hậu bối có bái lậy hay không mà bày đặt kiểm tra đạo đức, đương nhiên phải thiết lập cơ quan nào đó mà khi hậu thế dập đầu chạm đất sẽ được kích hoạt.
Nhưng hắn nghĩ chỉ là cơ quan nho nhỏ thôi chứ không ngờ lại mở ra cả một tầng hầm bí mật như vậy.
Mở chiếc hộp đen ra, lịch sử dường như được lặp lại, bên trong vẫn là một bức thư, giấy đã có chút vàng ố cũ kỹ, chỉ khác ở chỗ lượng chữ bên trong thì nhiều gấp vài lần bức thư ban nãy.
Ngoài ra còn có một chiếc ngọc giản màu đen vô cùng cổ quái, toát ra vè gì đó vô cùng nguy hiểm, khiến Việt cũng chưa dám mạnh dạn sờ vào, chỉ cầm bức thư lên đọc.
“Hậu bối đọc được thư này, có lẽ đã làm lễ bái sư, chứng minh nhân phẩm không có vấn đề, nếu không ngươi đã thành cái xác rồi.
Trong chiếc nhẫn đeo trên tay ta không hề có truyền thừa gì hết, mà là thứ đoạt mạng kẻ tham lam vô lại."
Đọc đến đây, khóe miệng Việt khẽ giật giật, lão già này đủ thâm hiểm, ngay cả hắn cũng suýt nữa trở thành oan hồn dưới thiết đặt của lão này.
- Ngỏm từ tám đời rồi mà vẫn muốn hại người, xem ra lúc còn sống cũng không phải loại tốt đẹp gì!
Hắn thực sự cảm thấy may mắn, đúng là hồ đồ nhất thời bỏ qua những điểm bất hợp lý, quên mất trên đời này làm gì có cái bánh nào có thể ăn không chứ.
Khẽ lắc đầu, tự nhắc nhở bản thân cần phải cẩn thận hơn nữa, Việt tiếp tục đọc những dòng bên dưới.
“Lão phu vốn không phải người của Nam Phong vực, bị địch nhân truy sát nên mang trọng thường trốn đến Trấn Yêu Lâm, phát hiện ra mảnh hoang lâm này không ngờ lại ẩn chứa lượng Địa sát khí khổng lồ.
Oán khí của những chủng loài hung cầm dị thú đầu tiên bị trấn áp ở Trấn Yêu Lâm, tích tụ qua tuế nguyệt dài