Chiến mã hí dài cuồng phi trong gió,
Guốc sắt tung hoành lữ khách Tây lai.
Thiên Nguyệt thành, cửa vào Thiên Nguyệt bí cảnh, nằm ở trung tâm Nam Phong Vực, thuộc địa phận của Phi Sơn quốc, một tiểu quốc gia ở phía Đông của Thiên Nam đế quốc.
Từ giờ đến khi Thiên Nguyệt chiến diễn ra còn tận hơn ba tháng nữa, một khoảng thời gian tương đối dài, nhưng Việt vẫn quyết định Đông tiến luôn.
Quá trình đông tiến này, sẽ là quá trình hắn rèn giữa bản thân, tăng cường tu vi và thực lực lên mức tối đa, ngày đặt chân đến Thiên Nguyệt thành, chính là lúc thực lực của hắn đạt đến viên mãn, thậm chí bước vào cảnh giới kia.
Thái dương buông xuống nơi chân trời, một dải hoàng hôn đỏ rực vắt ngang trên vai, khiến bóng dáng người lữ khách càng trở nên cô độc.
Trời tối rất nhanh, Việt dừng lại tại một khu rừng nhỏ, buộc ngựa vào một gốc cây, nhóm lửa nước thịt ăn.
Mặc dù trên đường đi có gặp thị trấn nhưng hắn không muốn tốn thời gian, khi nào gặp thành lớn thì tiến vào nghỉ ngơi một thể.
Trên bầu trời đêm đen nhánh, một vầng trăng sáng nằm cô độc bên trên, ánh trăng nhàn nhạt trong trẻo nhưng lạnh lùng, soi sáng mặt đất.
Ánh lửa lập lòe, từng làn khói nhàn nhạt bốc lên, mang đến những tia sáng ấm áp trong đêm tối yên tĩnh.
Ngồi bên cạnh đống lửa, Việt nhàn hạ dùng một nhánh cỏ xỉa răng, tay kia nhàm chán dùng que củi đũa giỡn với đống lửa, cứ như vậy nghỉ ngơi nửa tiếng.
Nhổ nhánh cỏ vào trong đống lửa, lại bỏ thêm một cây củi vào, khiến đống lửa lần nữa trở nên sáng ngời, Việt bắt đầu kiểm tra chiến lợi phẩm.
- Lão già họ Từ kia là Linh Phách hậu kỳ, chắc chắn tài phú rất lớn đây...
Chỉ có điều khiến hắn phải thất vọng rồi, bên trong nhẫn không gian của Từ Tiến, không ngờ lại chỉ có một trăm năm mươi vạn linh tệ, hơn nữa ngoài ra cũng chẳng có bất kỳ một bảo vật nào cả.
Con số một trăm năm mươi vạn, đương nhiên không phải nhỏ, nếu như ở Cổ Nguyên quốc hoàn toàn có thể mua sắm thỏa thích, nhưng ở Thiên Nam đế quốc này có thể làm gì? Muốn tậu gì cũng khó khăn, đặt lên đặt xuống băn khoăn chán chê cũng không dám mua.
Hơn nữa gia tài của Lý Minh, một gã Linh Luân viên mãn, so với lão già Linh Phách hậu kỳ này, còn lớn hơn nhiều.
Đây quả thực là nỗi nhục nhã của Linh Phách giả, nghèo kiết xác như vậy còn dám xưng danh xưng tiếng gì nữa?
- Mẹ kiếp, có chút tiền như này, không hiểu lão già này lết lên Linh Phách hậu kỳ kiểu gì chứ?
Hai chiếc nhẫn đều đeo ở tay trái, một chiếc ở ngón giữa, một chiếc ở ngón áp út, trông hắn bây giờ không khác nào một gã nhà giàu mới nổi thích khoe của.
- Đúng rồi, còn bộ Hóa Phong Ấn, xem có xài được không...
Hắn không đặt hy vọng gì ở bộ linh thuật truyền đời của một tiểu gia tộc sinh sống trong tòa thành hẻo lánh, nếu như không phải Chu Lâm Tứ quá mức chân thành, thì nhìn hắn cũng không thèm nhìn.
Nhưng giờ suy nghĩ lại, một bộ linh thuật có thể khiến một cường giả Linh Phách hậu kỳ như Từ Tiến cũng phải động tâm, có lẽ không tệ như hắn nghĩ, thậm chí có thể lần này sẽ kiếm được một món hời lớn cũng nên.
Mở chiếc hộp gỗ ra, bên trong có một miếng ngọc giản cũng không có gì đặc biệt, chỉ là tương đối cũ kỹ mà thôi, nhưng vẫn khiến Việt nảy sinh hy vọng, bởi được ghi lại trong ngọc giản chứng tỏ nó không tầm thường chút nào.
Thực tế là do kiến thức của Việt chưa đủ mà thôi, ở một tiểu quốc như Cổ Nguyên quốc thì ngọc giản là thứ hiếm, nhưng hắn lại quên mất rằng đây không còn là Cổ Nguyên quốc nữa rồi.
Chênh lệch giữa hai quốc gia là quá lớn, Việt không biết rằng ở Thiên Nam đế quốc, việc sử dụng ngọc giản để ghi chép lại linh thuật là quá mức bình thường, không có gì độc đáo cả.
Nhưng dù sao thì cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của hắn lúc này, dù hắn rất chờ mong sẽ kiếm được một món hời, nhưng nếu không kiếm được thì với hắn cũng chẳng có vấn đề gì.
Quan trọng là cách đón nhận chuyện xảy ra mà thôi.
Linh lực truyền vào, lập tức một luồng thông tin truyền thẳng vào trong đầu, dần dần hiện ra những lộ tuyến chằng chịt.
“Hóa Phong Ấn, không rõ phẩm cấp, ngưng tụ thành công có khả năng gia tăng tốc độ vận chuyển linh lực, đồng thời gia tăng tốc độ của cơ thể lên cực đại, từ đó phát sau mà tới trước, đạt được tiên cơ trong chiến đấu!”
- Lợi hại như vậy?
Việt cảm thấy rung động thực sự.
Hắn nhớ đến trong các tiểu thuyết kiếm hiệp có một câu, thiên hạ võ công, duy khoái bất phá, triết lý này có lẽ đúng cả ở thế giới này.
Thử nghĩ mà xem, tốc độ của đối phương nhanh đến mức đánh không trúng, vậy thì còn giao chiến gì nữa, đầu hàng cho đỡn mất thời gian.
Hơn nữa tốc độ đồng nghĩa với lực lượng, dù là một vật nhỏ khi bay với tốc độ rất