Một tòa thành to lớn đứng sừng sững trên bình nguyên, trong bóng tối chạng vạng giống như một đầu mãnh thú đến từ Viễn cổ vậy, tỏa ra khí tức khiến người ta choáng ngợp.
Cổng thành thành cao chót vót, tràn ngập vẻ cổ kính, dù đã xuất hiện nhiều dấu vết của thời gian, nhưng nó vẫn đứng sừng sững, phía bên trên là một tấm biển đề ba chữ: Cổ Lưu Thành.
Cổ Lưu thành, không phải tòa thành lớn nhất, cũng không phải lớn nhì, thậm chí không nằm trong tốp mười tòa thành lớn nhất, nhưng lại là tòa thành nổi tiếng nhất của Trọng Lưu quốc, bởi vì tên tuổi của nó gắn liền với mảnh di địa nổi tiếng của Lục phẩm tông môn đã từng thống trị Trọng Lưu quốc - Lưu Tông.
Hai chữ Lục phẩm, đủ để nói rõ quy mô của Lưu Tông thuở còn tồn tại, phải biết rằng Tam đại đế quốc thống trị Nam Phong Vực cả nghìn năm nay, bất quá cũng chỉ là Lục phẩm mà thôi, đương nhiên là tồn tại cao cấp nhất trong Lục phẩm.
Tuy không thể sánh bằng Đế quốc hoàng thất, nhưng so với những Lục phẩm thế lực khác như Phi Mã Mục Trường hay Tả gia, thì Lưu Tông không mảy may thua kém, nhờ vậy mà Cổ Lưu thành khi đó chính là một trong những trung tâm của khu vực.
Thậm chí cả trăm năm sau khi Lưu Tông diệt vong, Cổ Lưu thành mỗi năm năm lại trở thành nơi hội tụ của đám cường giả Đệ nhất Bộ.
Xung quanh Cổ Lưu thành tồn tại một tầng phong ấn mà cường giả Bước thứ hai cũng không thể nào mở được, có lẽ chỉ mời mấy vị lão tổ Bước thứ ba từ Lục phẩm thế lực mới có thể công phá.
Nhưng tiếc rằng tồn tại ở cấp bậc đó, quan trọng nhất là đột phá Bước thứ tư, làm gì có ai quan tâm đến mảnh phế tích của Lục phẩm thế lực.
Vì vậy mà dù bị nhiều thế lực mạnh mẽ xung quanh nhòm ngó, thậm chí cả hoàng thất mấy Thất phẩm quốc gia muốn liên hợp phá hủy cấm chế, nhưng Cổ Lưu Thành vẫn sừng sững không ngã, cứ mỗi năm năm lại mở ra một lần, hơn nữa chỉ có Đệ nhất Bộ cầm linh dẫn mới có thể tiến vào.
Mỗi lần di địa mở ra, không chỉ thu hút giới tu giả của Trọng Lưu quốc, tu giả từ những quốc gia láng giềng như Lam Nguyệt quốc, Phi Sơn quốc cũng đổ về Cổ Lưu thành, thậm chí có không ít thiên tài đến từ Thiên Nam Đế quốc.
Đây là một hồi quần hùng tranh bá thực sự!
Đứng trên phía trên nhìn xuống mảnh bình nguyên rộng lớn, chỉ thấy những bóng đen tấp nập giống như những con kiến, lúc này Việt mới cảm nhận một cách rõ ràng rằng Lưu Tông di địa rốt cuộc có sức mê hoặc đáng sợ như thế nào.
- Quả thực náo nhiệt!
Nhìn nhân khí khủng khiếp này, Việt cũng không khỏi có chút kinh ngạc.
Hắn cứ nghĩ chỉ có những ai đoạt được Lưu Tông Dẫn mới đến Cổ Lưu bình nguyên này, nhưng xem ra nhiều kẻ rỗi hơi lại thích hóng hớt cũng kéo nhau đến, muốn chứng kiến một hồi long tranh hổ đấu đây.
Chợt ánh mắt hắn hướng ra xa xa, nhìn về trung Cổ Lưu bình nguyên.
Ở đó, hắn thoáng cảm nhận được một loại ba động cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng lại khủng khiếp đến mức không thể hình dung không ngừng phát ra.
Dưới luồng ba động đó, cho dù là cường giả cấp độ như Phi Vân lão đầu thậm chí cũng trở nên vô cùng nhỏ bé.
- Chỉ là cấm chế của cường giả Bước thứ ba, không ngờ sau trăm năm vẫn mạnh liệt như vậy!
Việt hòa vào đoàn người, nhanh chóng tiến về trung bình nguyên.
Những người tiến đến nơi này, phần lớn đều là Linh Phách cảnh, hơn nữa mạo hiểm giả và dong binh chiếm số lượng nhiều, người nào người nấy gương mặt hung hãn, ánh mắt tóe lửa, hừng hực khí thế, lúc này ai dám nhảy ra cướp đoạt Lưu Tông Dẫn, cản họ kiếm cơ duyên, chỉ có nước chết.
Nhìn cảnh người người nườm nượp như trẩy hội, trong đầu Việt không khỏi hiện lên những áng thơ Nôm tuyệt đỉnh của đại thi hào Nguyễn Du:
“...Gần xa nô nức yến anh
Chị em sắm sửa bộ hành chơi xuân
Dập dìu tài tử giai nhân
Ngựa xe như nước áo quần như nêm...”
Cổ Lưu Thành dần dần hiện ra trong tầm mắt của Việt.
Một tòa thành không quá lớn, tràn ngập khí tức cổ xưa, trên tường thành chằng chịt những vết nứt, hoàn toàn là bộ dáng của một tòa phế thành sắp sụp đổ đến nơi, không có vẻ gì là một di tích tràn ngập cơ duyên được người người hướng tới.
Thế nhưng càng đến gần, áp lực đặt lên Việt càng lớn hơn, dường như có một dòng chảy vô hình lưu chuyển xung quanh Cổ Lưu Thành, khiến cử động của mọi người cũng không kìm được mà trở nên trì trệ hơn.
Xung quanh bốn phía thành môn đều đã chật kín người, ở vị trí đầu tiên của đám đông hiển nhiên đều là những vị viên mãn giả Đệ nhất Bộ, bọn chúng chiếm lấy vị trí tốt nhất, hơn nữa giữa đôi bên lại có sự phân định tồn tại rõ ràng, không va chạm gì với nhau.
Thời gian cấm chế khai mở càng lúc càng đến gần, áp lực đặt lên mọi người càng lớn hơn, tu vi kém có chút không chịu nổi, phải nhanh chóng lùi về phía xa.
Thế nhưng không có ai cảm thấy phiền lòng cả.
Tất cả mọi người, đều đang đổ dồn ánh mắt về phía đại môn cổ lão, chờ đợi giây phút phong ấn mở ra.
Việt có thể từ ánh mắt của bọn họ mà nhìn ra sự háo hức, chờ đợi, mong ngóng, cảm giác lúc này y hệt như ở Địa cầu, lúc mà mọi người chờ đợi thời khắc giao thừa chuyển giao năm cũ năm mới.
Mà ngay lúc vô số người đang chờ đợi, phía sau biển người đột nhiên xuất hiện chút ba động.
Một đám người rẽ đường