Tiếp tục di chuyển khoảng hai canh giờ, thế vận khí của Việt không còn tốt nữa, không gặp được bất kỳ thứ gì.
Bất quá hắn không có thất vọng, một thanh tuyệt phẩm linh binh, chuyến đi lần này cũng coi như thành công rồi.
Lúc này trời đã tối, nhưng không có ai kiếm chỗ nghỉ ngơi hết, tất cả đều điên cuồng lùng sục khắp các ngõ ngách tìm kiếm cơ duyện cho bản thân, bởi vì thời gian mở ra của Cổ Lưu thành có hạn, đến khi bình mình là phải rời khỏi thành, nếu không chỉ còn cách đợi năm năm sau mới có thể rời đi.
Việt cũng không nghỉ chân, nhưng hắn cũng chẳng vội vàng, hắn thong dong mà tiến về trung tâm của tòa thành, nơi đó mới là cơ duyện lớn nhất đang chờ đợi những người tiến vào.
Cũng không quá lâu, một quảng trường rộng lớn hiện ra trong tầm mắt Việt.
Trung tâm tòa thành đổ nát, không ngờ lại tồn tại một tòa cung điện vô cùng nguy nga, khôn biết dùng nguyên liệu gì, như vàng mà không phải vàng, như ngọc mà không phải ngọc, toàn thân ánh lên hào mang bảy màu, mang đến cảm giác đại khí, thần bí.
Điều đáng nói là thời gian đã lâu như vậy, điện đài xung quanh đều đã hóa thành gạch vụn, nhưng tuế nguyệt vẫn không thể để lại chút dấu vết lên tòa cung điện này, nguy nga tráng lệ, không khác gì hạc giữa bầy gà.
Bốn phía cung điện là chính quảng trường rộng lớn trắng ngọc, trên quảng trường, gần là gần trăm nhân mạng đang yên lặng chờ đợi.
Dựa theo kinh nghiệm của bậc tiền nhân, tòa cung điện này là thí luyện cung của Lưu Tông năm xưa, bên trong tràn ngập các loại khảo nghiệm, chỉ cần vượt qua, đều sẽ đạt được ban thưởng hậu hĩnh.
Việt bước tới một góc ở quảng trường, ngồi xuống nghỉ ngơi, chờ đợi cung điện mở ra.
Cứ như vậy đến nửa đêm, thời khắc mà tất cả mọi người mong chờ đều đã tới, đại môn bằng sắt nặng nề mở ra, quang mang khiết bạch chiếu rọi bốn phương, đáp xuống người chúng nhân.
- Thí luyện cung đã mở ra, mau vào bên trong!
- Xung phong!
Chỉ một số ít có thể giữ được bình tĩnh, đại bộ phận đều trở nên điên cuồng, đặc biệt là đám tán tu vốn dĩ tài nguyên thiếu thốn, đây thực sự là một cơ hội trời cho để có thể đổi đời.
- Cút!
Nhóm thiên tài trên Nam phong Bảng tốc độ nhanh nhất, thân hình vừa lóe, ngay lập tức lướt vào trong cung điện, Dương Dạ bước vào đầu tiên, tiện tay giết chết một gã tán tu chắn đường, thủ đoạn tàn nhẫn máu tanh.
Việt nhanh chóng theo sau đám đông, tiến vào bên trong cung điện.
Vừa bước vào, hắn đã cảm thấy kinh hãi, bên trong không ngờ linh khí lại dày đến vậy, hơn nữa hết sức tinh thuần, chỉ tiếc là hắn không thể hấp thu thiên địa linh khí để tu luyện.
Đây cũng là điểm khó khăn của hắn, chỉ có thể tìm kiếm tài nguyên mà đập vào, trực tiếp hấp thụ linh lực mà tiến bộ.
Một khắc sau, cửa cung điện đột nhiên khép lại, phát ra thanh âm nặng nề, sau đó, trong cung điện như có động đất nhỏ, những tiếng ù ù vang lên không dứt, hết đợt này đến đợt khác, bỗng nhiên, mặt đất dưới chân Việt lõm xuống, bên dưới dường như có cơ quan gì đó.
Chậm rãi hạ thân xuống đất, Việt lập tức quét ánh mắt nhìn quanh, chỉ thấy bản thân đang đứng trong một căn phòng nhỏ dài rộng chỉ khoảng một trượng.
Phía trước hắn là một quang cầu treo lơ lửng giữa không trung, không ngừng tản mác ra ba động, rõ ràng là do năng lượng gì đó tạo thành.
Ong!
Không gian bên trong quang cầu từ từ xuất hiện một bóng trắng, Việt khẽ nheo mắt, phát hiện ra dáng dấp quang ảnh này giống hệt với bản thân hắn.
Đương nhiên, giống là giống ở bộ dáng mà thôi, quang ảnh này toàn thân khiết bạch, không có ngũ quan, nhìn sơ qua đã biết là năng lượng cấu thành mà thôi, không phải người thật.
Ba!
Quang ảnh vừa thành, lập tức nhảy ra khỏi quang cầu, tung ra một quyền đấm về phía Việt.
- Linh Phách hậu kỳ?
Từ dao động linh lực phát ra, Việt biết được tu vi của quang ảnh này.
Đây có lẽ là khảo nghiệm mà mọi người vẫn nói, bất quá dù có đúng là khảo nghiệm hay không, hắn vẫn không ngồi im chịu đòn.
Lưỡng quyền va chạm, quang ảnh lập tức tá loạn, hóa thành bạch quang quay trở lại quang cầu, hiển nhiên là bị một quyền miểu sát.
Cùng thời gian, ở hơn trăm căn phòng khác cũng diễn ra cảnh tượng tương tự như vậy.
- Thực lực hoàn toàn không thua gì ta, linh thuật cũng giống hệt!
- Sao ta có cảm giác như đang tự đánh mình vậy?
- Chết tiệt, sao khó nhằn đến như vậy?
Có người đang hừng hực khí thế, cùng quang ảnh bất phân thắng bại, có người mặc dù áp chế được quang ảnh của mình, nhưng