Trưa ngày thứ ba, Việt tỉnh dậy với một tinh thần tràn đầy sảng khoái.
Năng lượng tích cực tràn ngập khắp cơ thể khiến bao nhiêu mệt mỏi tích tụ thời gian vừa qua đều biến mất như làn khói, không để lại chút dư âm nào.
Rời khỏi khách sạn, Việt tiến vào một tửu lâu lớn ở ngay gần đó, cũng chính là tửu lâu mà đêm hôm kia hắn đã ăn uống, thức ăn không chỉ phong phú mà còn được chế biến rất ngon, trù nghệ thực sự vô cùng khá, đặc biệt là có những món cực lạ, có thể coi là đặc sản ở Mê Thất Đảo này.
- Khách quan, ngài lại đến! Thật xin lỗi ngài, Ttửu lâu có chút đông khách, cả bốn tầng đều không còn bàn trống!
Tên tiểu nhị rất nhanh nhẹn, ngay lập tức nhận ra vị khách đến tửu lâu hai hôm trước, nhiệt tình chào hỏi.
Tên tiểu nhị cũng là tu giả, tu vi thấp nhưng vẫn là một gã tu giả, đương nhiên trí nhớ so với phàm nhân thì tốt hơn rất nhiều.
- Vậy còn tầng 5 thì sao?
- Tầng 5 vẫn còn chỗ, tuy nhiên...
Tên tiểu nhị tỏ ra ngập ngừng khó xử, hắn không nói hết câu nhưng ý tứ đã hết sức rõ ràng: khách quan à ngươi tuổi gì mà đòi lên tầng 5 ngồi, nơi đó không dành cho những kẻ như ngươi đâu.
Về cơ bản thì các tửu lâu dành cho tu giả đều phân tầng dựa theo tu vi, Việt không tỏa ra khí tức đặc trưng của Đệ nhị Bộ nên tên tiểu nhị cho rằng hắn là một gã Linh Phách giả, vì vậy đêm hôm trước đã xếp hắn ngồi ở tầng 4.
Cũng không thể trách được vì Việt cũng chẳng giải thích gì, với hắn thì ngồi đâu cũng vậy thôi, ngồi với mấy gã tu vi kém có khi lại càng thoải mái hơn.
Nhưng giờ không còn chỗ nữa rồi, Việt đành phải thể hiện chút ít.
Một cỗ khí tức mạnh mẽ của cường giả Bước thứ Hai khẽ tản ra rồi biến mất, nhưng cũng đủ khiến tên tiểu nhị hoảng sợ ngồi phịch xuống đất, cả người toát mồ hôi như suối.
Một trung niên nhân phát hiện ra động tĩnh nơi này lập tức tiến đến hỏi han, hắn chính là chưởng quầy, sau khi rõ ràng định trách mắng tên tiểu nhị thì Việt lên tiếng ngăn cản:
- Không phải lỗi của hắn, là do ta ẩn giấu tu vi! Giờ ta có thể lên lầu 5 được rồi chứ?
- Dạ được, mời đại nhân!
Hai người một trước một sau tiến lên tầng 5.
Đi qua bốn tầng kia, quả nhiên đúng như tên tiểu nhị nói, không còn thừa một ghế trống nào chứ đừng nói đến bàn trống.
Điều này khiến này Việt cảm thấy khó hiểu, lúc này đã quá trưa từ lâu, tại sao vẫn đông như vậy chứ? Mấy hôm trước hắn vào tửu lâu vừa đúng lúc sau hoàng hôn mà còn không đông như này.
Nhưng khi đến tầng năm, Việt càng bất ngờ hơn nữa, bởi vì có tới bảy thực khách, chính là bảy vị cường giả Bước thứ hai hàng thật giá thật.
Bảy người, có vẻ không nhiều, nhưng tòa thành này có bao nhiêu tửu lâu chứ, hơn nữa không phải ai cũng vào tửu lâu ăn uống, như vậy trong thành hiện tại có thể có tới vài chục vị cường giả Bước thứ hai.
- Chưởng quẩy, đã qua bữa trưa từ lâu, nhưng sao vẫn đông như vậy? Ngay cả Đệ nhị Bộ cũng có tới bảy vị?
Ngồi xuống một chiếc bàn ở cạnh cửa sổ, Việt lên tiếng hỏi.
Trung niên chưởng quầy nghe vậy thì có chút nghi hoặc, lẽ nào gã này từ trên trời rơi xuống hay sao mà hỏi như vậy? Tuy nhiên tu vi của đối phương không cho phép hắn tỏ thái độ khinh nhờn, lập tức cung kính đáp:
- Đại nhân, hai ngày nữa Đông Hồ thành này sẽ tổ chức 1 buổi đấu giá cỡ lớn, vì vậy mới hấp dẫn tu giả từ bốn phương tề tụ về đây!
- Buổi đấu giá sao? Trùng hợp như vậy?
Việt không khỏi nảy sinh hứng thú, hắn vừa đến tòa thành bày thì diễn ra một buổi đấu giá cỡ lớn, đúng là có duyên.
- Là phòng đấu giá nào vậy?
- Là phòng đấu giá của Vạn Yêu Thương Hội ở phía Tây thành!
- Thì ra là Vạn Yêu thương hội, nếu vậy thì đương nhiên...ngươi vừa nói gì? Vạn Yêu thương hội sao?
- Vâng, là Vạn Yêu thương hội!
- Chính là Vạn Yêu thương hội?
- Cái này...
Trung niên chưởng quầy bị hỏi đến mức hồ đồ, bắt đầu có chút đầu hoa chân run, hắn thực sự muốn cho gã khách này một cái tát, nhưng lý trí vẫn giúp hắn có thể tỉnh táo đáp:
- Đại nhân, chính là Vạn Yêu thương hội, hầu như mỗi tòa thành lớn đều có phân bộ, nghe nói ngay cả Tam cung Lục viện cũng phải nể mặt vài phần!
- Được rồi, ngươi lui đi! Mau chóng mang đồ ăn lên!
Việt hạ lệnh trục khách, sau đó chìm vào những suy nghĩ của riêng