Linh lực sôi trào mãnh liệt như thủy triều, Việt cố gắng chống lại áp lực nặng nề đang từ bốn phương tám hướng ép tới.
Mỗi giọt hắc thủy đều trầm trọng như núi, khiến Việt có cảm giác bản thân như Bật Mã Ôn bị Phật Tổ đè dưới Ngũ Hành Sơn năm trăm năm vậy, đến thở cũng thấy khó chứ không nói gì đến cựa quậy.
- Chết tiệt!
Huyết hải nổi cơn thịnh nộ, sóng biển cuộn lên tận trời xanh, huyết sắc ma văn nhanh lan rộng khắp cơ thể, chống lại áp lực khổng lồ kia.
Theo thời gian, cơ thể đang chìm xuống rất nhanh của Việt dần dần chậm lại, huyết sắc ma văn đã cách da thịt khoảng một gang tay, trước áp lực không ngừng vặn vẹo, nhưng hắn đã có thể làm chủ được thân thể.
Lúc này hoàn toàn có thể bơi ngược trở lên, nhưng hắn không làm như vậy, nếu đã không có gì xảy ra, vậy thì tiện thể xuống dưới xem thế nào.
Đương nhiên, tốc độ chìm xuống rất chậm rất chậm, từ li từng tí một.
Một cây số, hai cây số, ba cây số..., Việt có chút kinh hãi, bởi vì đã xuống sâu tới năm cây rồi mà vẫn chưa thấy đáy đâu, lẽ nào xuống đến tận u minh hay sao?
- Ác điểu, ngươi nói xem hắc hải này sâu đến mức nào vậy?
"Ai biết được! Tiểu tử, ta có cảm giác hết sức nguy hiểm!"
Sau khi xuống sâu mười cây số, cuối cùng thì cũng tới được đáy biển.
Lúc này nhịp tim của hắn không tự chủ mà tăng vọt, quả đúng là đi tới đầm rồng hang hổ.
Rốt cuộc, Việt đặt chân tới đáy, một loại khí tức xa xưa thê lương ập tới, tựa như trở về đến thời đại thái cổ.
Dưới đáy biển không quá tối tăm, có thể thấy được thấp thoáng một vài mảnh vụn tinh thể lẻ tẻ đang lấp lóe quang mang khiến cho khung cảnh trở nên vô cùng kỳ dị.
- Ác điểu, kia đều là thánh tinh hết sao?
Việt nuốt nước miếng, nếu thu được những thánh tinh này thì hắn nắm chắc đột phá đến Bước thứ hai viên mãn.
"Tiểu tử, số thánh tinh này chưa lấy vội, bản tọa có cảm giác cổ quái, trước thám thính nơi này đã!"
— QUẢNG CÁO —
Quan điểm của hắc điểu được Việt rất tán thành, linh nhãn của hắn sáng rực, xuyên qua không gian tối tăm, nhưng phạm vi quan sát cũng không quá lớn.
Đáy biển sâu hệt như một chiến trưởng cổ xưa, quanh quẩn chút sát khí ở đâu đó trong làn nước lạnh lẽo.
- Kia là cái gì vậy?
Việt khẽ nhíu mày, nhanh chóng bơi về phía trước, chỉ nhìn được bóng dáng thấp thoáng thôi nhưng lại khiến hắn cảm thấy có chút quen thuộc.
Đến khi lại gần, dần dần hiện ra trong mắt của hắn là một tổ hợp thực vật khổng lồ đủ loại màu sắc, hình dạng phức tạp, không khỏi khiến hắn liên tưởng đến những rạn san hô tuyệt đẹp ở những vùng biển nông.
Chỉ có điều bán kính của tổ hợp thực vật này lớn gấp không biết bao nhiêu lần rạn san hô, mỗi nhánh có đường kính thân lên tới cả trăm mét, dài cả cây số, cả tổ hợp thực vật này trải dài không thấy được điểm cuối, quá mức khủng khiếp.
Hơn nữa, gọi là thực vật không biết có chính xác hay không, bởi vì từ bề mặt cũng có thể thấy rõ bên trong có vô số mạch máu đang không ngừng hoạt động, sinh cơ tỏa ra bừng bừng.
- Là san hô thành tinh sao?
Việt khẽ nhíu mày, san hô chỉ sống ở vùng nước nông, nhưng nếu đang sinh ra linh trí trở thành yêu, thì ẩn thân dưới đáy hắc hải này cũng không phải điều gì quá lạ lùng.
Rặng san hô khổng lồ, đứng nhìn từ xa có thể thấy được ánh sáng chói lòa, hiển nhiên ẩn sâu bên trong có không ít thánh tinh, thậm chí từ chỗ hắn đứng có thể lờ mờ thấy được bên những khối thánh tinh chìm nổi.
"Tiểu tử, mau cách xa hải lâm này, ta có cảm giác rất nguy hiểm!”
Việt nghe thấy vậy thì nhanh chóng lùi lại, tiếp tục xem xét những khu vực khác.
Nhưng bơi thêm một đoạn đường dài, lại gặp phải một rặng san hô khổng lồ khác, với hình dáng và màu sắc khác hoàn toàn hải lâm vừa rồi.
“Tiểu tử, địa thế nơi này có chút kỳ quái! Ngươi bơi lên cao một chút, bản tọa muốn quan sát đáy biển trong phạm vi rộng!”
Thanh âm của hắc điểu vang lên, Việt có thể cảm giác được sự lo lắng của nó, bất quá nơi này thần thức bị hạn chế, nước biển lại tăm tối như vậy, đầu hung điểu này có thể quan sát trong phạm vi bao nhiêu chứ.
— QUẢNG CÁO —
Thắc mắc thì thắc mắc như vậy nhưng Việt vẫn chậm rãi bơi lên, sau khi đến độ cao nhất định thì dừng lại, yên lặng chờ đợi.
Hắn cũng thử ngưng tụ linh nhãn quan sát bốn phía, tuy nhiên mọi thứ tối tăm mờ mịt chẳng thấy gì.
“Tổng cộng có sáu mươi tư tòa hải lâm, chia làm tám hàng tám cột, tám tám sáu tư, đây lẽ nào là Nhất giới chi cục, thiên địa chuyển dịch, thiên biến vạn hóa! Ta hiểu vì sao trên Mê Thất Hồ không thể