Nửa đêm, đột niên một tiếng kêu dài hung tợn kinh động chốn rừng rậm, đưa gã thiếu niên tỉnh lại từ trong giấc mộng.
Hai mắt vừa mở, cơ thể cũng gần như ngay lập tức bật dậy theo bản năng, hai mắt hắn mở to nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Chỉ thấy một trận cuồng phong thổi qua, trên trời xuất hiện một đám mây khổng lồ vắt ngang trời, che kín cả trăng sao, khiến không gian bỗng trở nên thật tăm tối.
Lại một tiếng kêu hung tợn từ trên cao vọng xuống, tiếng kêu sắc lẻm có sức xuyên thấu mạnh, không ngờ lại bắt nguồn từ đám mây đen kia.
Nhìn kỹ, thì ra đó là một con chim khổng lồ to đến không tưởng, che lấp trăng sao, theo từng nhịp đập cánh là những trận cuồng phong phát ra.
Đôi mắt tự như hai vầng trăng máu của nó quét đến đâu, hung cầm dị thú trong đêm đầu phải im lặng.
Thế nhưng nó cũng không quan tâm, tiếp tục bay về phương xa.
Gã thiếu niên gần như không dám thở, hắn cảm giác được hung uy ngập trời của đầu hung điểu này, hoàn toàn ở một tầng thứ rất cao.
Bóng dáng khổng lồ của con hung điểu dần nhỏ lại, thế nhưng đồng bằng cũng không yên ắng được lâu.
Mặt đất đột ngột rung chuyển, một bóng dáng mơ hồ từ từ xuất hiện.
Chỉ là di chuyển trên mặt đất nhưng nó vẫn không hề lẫn lộn trong đám đại thụ chọc trời, bởi trên cơ thể tản mác ra kim quang sáng rực.
Lại gần, đây là một sinh vật có hình người, dáng đứng thẳng, nó cao lớn vô cùng, toàn thân nó được bao phủ bởi những sợi lông như những chiếc kim vàng sáng lấp lánh.
Toàn thân nó huyết khí mênh mông, tựa như một vị thần ma!
Điểm khiến người ta dễ dàng chú ý, đó là hai con mắt đỏ rực như lửa, mỗi lần chớp mở như có ánh sét vàng kim rạch qua, sắc bén ghê người.
Thực sự là ghê người, bởi hắn cảm thấy dáng vẻ này đặc biệt quen thuộc.
Trong chốc lát sống lưng lạnh toát, hắn đã nhớ ra rồi.
- Hỏa nhãn kim viên? Là con cháu của Tôn Ngộ Không ư?
Toàn thân toàn lông vàng tỏa ra kim quang, hai mắt đỏ rực bắn ra sét vàng, đây không phải là miêu tả nhân vật thần thoại nổi tiếng nhất châu Á, Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không hay sao?
Đầu kim viên một đường đi thẳng, gã thiếu niên hơi nheo mắt lại, bởi hắn nhận ra hướng đến của nó, trùng với con hung điểu ban nãy.
Một đêm cứ như vậy trôi qua, gã thiếu niên không dám ngủ nữa, trèo lên một cây đại thụ nấp sau những tán cây, ngồi yên chờ trời sáng.
Đến gần sáng, một đầu hung thú xuất hiện, dáng như sư như hổ nhưng to lớn hơn rất nhiều, toàn thân tản mác ra hung uy ngập trời, mỗi bước chân như khiến cả chốn rừng hoang phải run rẩy.
Ánh sáng nhá nhem dù rất tờ mờ nhưng cũng đã đủ để mắt của gã thiếu niên có thể nhìn được nhiều thứ.
Trong tầm mắt, hắn nhận ra rất nhiều loài hung cầm dị thú khí tức khủng bố mà hắn phải tránh như tránh tà suốt cả ngày hôm nay.
Nhưng lúc này chúng đều đang ngả rạp xuống đất theo mỗi bước chân của đầu hung thú, tư thế như muốn thủ phục trước đế vương.
- Trời, đây là loài gì vậy? Bách thú chi vương ư?
Con hung thú nhảy qua từng cây đại thụ, nhắm về phương xa mà đến.
Nấp sau đám lá cây ngụy trang rậm rạp, gã thiếu niên nhìn theo bóng dáng to lớn hung khí xung thiên của con thú vương, không khỏi nhớ đến đầu hung điểu và kim viên đêm qua.
Cả ba tồn tại có thể khiến hung cầm dị thú vùng này phải thủ phục, dường như đều đang muốn đến cùng một điểm đích!
- Bọn chúng đi đâu vậy?
Gã thiếu niên trong đầu nảy sinh vô vàn suy nghĩ.
.....
Hừng đông, một bóng người lặng lẽ len lỏi đi xuyên qua cây rừng rậm rịt, như một con sói đang lẩn vào đồng cỏ truy đuổi con mồi.
Gương mặt trắng trẻo non nớt toát ra sự già dặn, không hề có chút dấu hiệu mệt mỏi nào sau một đêm thức trắng.
Hướng đi của gã thiếu niên, thật không ngờ lại là hướng mà ba đầu Thú vương đã biến mất.
Thực ra hắn đã băn khoăn rất nhiều, cuối cùng mới đi đến quyết định liều lĩnh này.
Ba đầu hung thú, nếu nói là vương ở dãy núi hoang vũ này cũng không quá lời.
Ba tồn tại đáng sợ như vậy, thứ gì có thể khiến chúng phải động thân? Đôi khi sự tò mò có thể giết chết chúng ta, thế nhưng không thể phủ nhận, tò mò chính là thiên tính của con người, cũng là động lực thúc đẩy sự phát triển của nhân loại.
Liên tục di chuyển mấy ngày,