Thung lũng đổ nát đỏ rực một mảnh, có rất nhiều ao máu, thịt vụn và tro xương ở khắp nơi, mùi máu tanh ập vào mũi.
Sau khi ngất đi không biết bao lâu, khi gã thiếu niên tỉnh lại đã là một buổi bình minh, hiển nhiên là hắn đã bất tỉnh ít nhất là một ngày, thậm chí có thể lâu hơn bởi hắn cảm nhận được sự rã rời của thân thể.
- Đại hung điểu, thực sự thất bại, phi hôi yên diệt dưới thiên kiếp rồi sao?
Hắn vẫn có cảm giác mọi chuyện như một giấc mơ, dường như có gì đó không ổn lắm.
Một đầu hung điểu chúa tể vùng đại ngàn này, thực lực khủng bố thấy rõ, hơn nữa còn mưu mô âm hiểm đáng sợ hơn cả nhân loại, lẽ nào thực sự chết bên dưới thiên kiếp hay sao?
Mùi máu huyết đối với một kẻ đã từng vác trên vai ác danh Đồ Tể, e rằng quá mức quen thuộc, không thể ngăn cản được bước chân của hắn.
Sau khi cơ thể hồi phục cử động, hắn lập tức đạp lên những khối đá vụn, tiến xuống trung tâm thung lũng đá mới được hình thành.
Nhìn thung lũng đá hoang sơ này, có lẽ không ai tưởng tượng ra được, chỉ cách đây có một vài ngày thôi, nó vẫn còn là một tòa đại sơn sừng sững giữa đại ngàn, đầy uy nghiêm và hùng tráng.
Dẫu biết khu vực này hầu như đã diệt tuyệt dưới trận lôi phạt, thế nhưng một kẻ nghèo xơ xác thì vẫn phải cố gắng tìm tòi một phen xem có vớt vát được chút gì hay không.
Đi một vòng quanh cố địa thạch sào, từng là nơi cư ngụ của một đầu hung điểu mạnh mẽ bậc nhất, trong không gian vẫn còn tản mác những vết cắt thỉnh thoảng va vào da thịt tóe cả máu, khiến gã thiếu niên phải lấy chiếc lông vũ ra cầm trên tay.
- Mẹ nó, bất chấp hiểm nguy ẩn nấp một bên, vậy mà ngay cả chút xương thừa canh cặn cũng không có!
Gã thiếu niên lắc đầu không ngừng kêu xúi quẩy.
Máu thịt lẫn đầy trong đất đá, thế nhưng tất cả đều mất hết linh khí, dù có nhặn nhạnh đem chế biến thành thức ăn thì e rằng cũng không bằng thịt gà nướng giấy bạc thông thường.
Thức ăn còn không kiếm được, đừng nói đến linh phách yêu thú.
- Lãng phí quá nhiều thời gian ở nơi này mà không thu lại được gì, coi như thời vận chưa đến đi!
Bước chân dần nhanh hơn, hắn muốn rời khỏi vùng phế địa này, bởi hắn ẩn ẩn cảm giác được mọi chuyện không kết thúc đơn giản như vậy.
Con hung cầm âm hiểm này khiến hắn cảm thấy không an tâm.
Thực ra cũng không hẳn là không thu được gì, nhờ biến cố lần này mà hắn đã đại khái nắm được tình hình.
Hiện tại thân hắn đang hãm trong khu vực ngoại vi của Thập Vạn Đại Sơn, một nơi mà chỉ nghe tên thôi đã thấy được sự hùng vĩ mênh mông.
Mười vạn dãy núi lớn, đó là khái niệm gì? Đã được gọi là đại sơn, đương nhiên không thể nào là những ngọn núi bé bằng móng tay được, như tòa thạch sào khổng lồ này cũng chỉ là khu vực ngoại vi, từ đó có thể thấy được sự hùng vĩ vô tận bên trong.
Hắn đã từng nhìn thấy dãy núi như bách long thăng thiên nơi đặt thần thổ của Nguyên Sơn cổ quốc, quả thực là kỳ quan thiên địa, mà dãy núi này cũng nằm bên trong Thập Vạn Đại Sơn.
Thử tưởng tượng mười vạn tòa như vậy sẽ là một quang cảnh như nào?
- Khoan đã, sao Nguyên Sơ cổ quốc lại nằm trong Thập Vạn Đại Sơn vậy?
Theo như thái độ của đám thú vương thì có vẻ như Thập Vạn Đại Sơn là lãnh địa của hung cầm dị thú, nhân loại không được phép tiến vào.
Đương nhiên quy tắc cũng chỉ có tác dụng phần nào mà thôi, căn bản vũ lực mới quyết định được tất cả.
Nếu không bốn đầu Thú vương đã ra tay với lão đầu Cổ Nguyên quốc kia rồi.
Thế nhưng dù sao thì vẫn là lãnh địa của yêu thú, tại sao nhân loại lại có thể chiếm núi xưng vương, xây dựng cả một cổ quốc mà theo như lời lão bất tử bên trong Táng Địa thì đã từng thống trị bạt ngàn quốc gia như vậy?
- Chẳng lẽ không phải là cổ quốc của nhân loại? Cả lão bất tử kia cùng bà bà điên đều không phải là người? Là yêu sao?
Khẽ lắc đầu, gã thiếu niên ném đi những nghi vấn, đấy không phải vấn đề mà hắn cần quan tâm lúc này.
Việc quan trọng là nhanh chóng rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn, tiến về thế giới loài người.
Lúc trước còn di chuyển một cách vô định, giờ chỉ cần đi về hướng mà lão đầu Cổ Nguyên quốc đến, có lẽ sẽ ra khỏi đại ngàn.
Có thể nói, năng lực khiến hắn tự hào nhất ở bản thân đó là khả năng thích nghi nhanh chóng, sinh vật luôn luôn cần thích để tồn tại.
Chỉ mấy ngày hắn đã nắm được tương đối thói quen sống của yêu thú, liên tục luồn lách, cố gắng trèo đèo lội suối tránh khỏi không ít hung thú mãnh điểu.
Lúc này hắn đã chuyển qua dùng da thú để che thân.
Một phần vì y