Màn đêm buông xuống, bao trùm cả bầu không gian.
Một thân ảnh ngồi lặng lẽ bên đống lửa bập bùng, nét mặt rất bình tĩnh, không hề hoảng loạn vì những tiếng gào rú của Yêu thú thỉnh thoảng lại vang lên trong bóng đêm.
Ánh lửa hắn vào một bên gương mặt non nớt của tuổi thiếu niên lúc này đã được rửa sạch sẽ, khiến nó nửa sáng nửa tối trông thật tà, giống như một vị thần ma lạc bước chốn hồng trần.
Lúc này hắn đã ra khỏi vùng rừng núi bát ngát, tiến vào một khu vực bình nguyên vô tận tràn ngập sinh cơ.
Là một vùng bình nguyên bình thường nhất, không tồn tại những loài hung cầm dị chủng thực lực khủng bố.
Thậm chí hắn đã phát hiện ra dấu tích của nhân loại, không phải hài cốt cổ lão hay dấu tích gì đó xa xưa, mà chân chính là vật dụng còn xót lại của nhân loại, rất rất mới, rõ ràng mới được dùng không lâu.
Thực sự khiến hắn suýt chút nữa thì mừng rơi nước mắt, từ khi rời khỏi thần thổ của cổ quốc, hắn đã từng nhìn thấy một đám đồng loại nhưng chưa kịp hỏi thăm gì thì đã chết thảm dưới móng vuốt của yêu thú rồi.
Có điều chính hắn cũng không ngờ được rằng, còn một đám thanh niên anh kiệt bừng bừng nhiệt huyết đã vì hắn mà phải bỏ mạng chốn rừng núi.
Dù sao thì hắn cũng biết mình đang đi đúng hướng, sẽ rất nhanh thôi hắn sẽ rời khỏi vùng đại ngàn này, tiến về thế giới nhân loại.
Từ khi tiến vào bình nguyên đã được năm ngày, có thể coi là năm ngày nhàn nhã nhất từ khi bước lên Tổ Sơn, có nói là một chuyến du hành tận hưởng sơn thủy hữu tình cũng không ngoa.
Gã thiếu niên ném thêm một ít cành cây khô vào trong đống lửa, sau đó lê người đến gần một thân cây gần đó dựa vào, định đánh một giấc ngủ tạm bợ, thì bỗng nhiên có cảm ứng, ngẩng lên nhìn màn đêm đen kịt phía trước, ở đó có tiếng bước chân vội vã vang lên.
“Đây rồi, cuối cùng cũng gặp được đồng loại!”
Trong vui nhưng ngoài không vui, sắc mặt hắn không hiện bất kỳ phản ứng gì, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú.
Một lúc sau, cuối cùng có hai đạo thân ảnh bước ra từ bóng tối.
Đi trước tiên là một nam tử cao to, bộ dạng thô kệch, đi phía sau là một nữ tử, mặc hồng y thiếu nữ dáng người mảnh mai yểu điệu, dung mạo diễm lệ, cũng có thể coi là một tiểu mỹ nhân.
- Bằng hữu, bọn ta bị Yêu thú chặn đường, thấy có ánh lửa nên đành rút lui đến đây, không biết có thể tạm thời nghỉ chân ở đây không?
Tu vi nam tử chỉ là Linh Động cảnh, còn thiếu nữ mới chỉ là Cảm Linh, về cơ bản không thể gây ra bất lợi gì.
Thế nhưng bằng giác quan của một kẻ trải đời, hắn đã ngửi được mùi vị rắc rối.
Nhưng rắc rối cũng có phân chia tốt xấu, gã thiếu niên nở nụ cười thân thiện nhìn thanh niên nam tử cười:
- Đất đai cũng không phải của ta! Hai người cứ ngồi đi!
Đôi nam nữ nghe vậy thì mừng rỡ, chần chừ một lúc mới lại gần đống lửa rồi ngồi xuống, bộ dáng có chút không thoải mái.
Truyện Linh Dị
Chỉ có điều chưa kịp ngồi ấm chỗ, hai bên còn chưa kịp đãi bôi nhau vài câu thì rắc rối đã đến ngay lập tức.
Một đạo tiếng cười nhẹ đột nhiên truyền đến, tiếp đó là những âm thanh xé gió phóng tới, năm đạo hắc ảnh xuất hiện trên một ngọn đại thụ phía trước mặt bọn người đang ngồi bên đống lửa, ánh mắt sắc lạnh pha chút giễu cợt nhìn bọn họ như mèo đang vờn chuột.
- Hà hà, La Thiên, sao không chạy nữa?
Gã thiếu niên vẫn ngồi yên, chỉ quay sang nhìn vị thô kệch nam tử gần đó.
Hắn đương nhiên không không cho rằng bọn người này đến là vì mình.
Chỉ thấy thô kệch nam tử được gọi là La Thiên này sắc mặt trở nên xám xịt, ái ngại nhìn hắn:
- Xin lỗi, khiến tiểu huynh đệ bị liên lụy! Huynh đệ mau rời đi, để tại hạ giải quyết chuyện cá nhân!
Đứng đầu năm đạo hắc ảnh là một gã nam tử mặc hắc bào.
Hắn nheo mắt, cười lạnh nói:
- Đã tiếp xúc với các ngươi rồi thì không ai đi được!
Hắn vừa dứt lời, bốn người còn lại lập tức nhảy xuống đất, tản ra bốn phía vây lấy ba người quanh đống lửa lại.
- Các ngươi đừng có ép người