Không khí trong căn phòng đột ngột trùng xuống.
Tam Nương há hốc chiếc miệng nhỏ nhắn của mình, không thể tin nổi nhìn gã thiếu niên gương mặt non nớt thấy rõ kia.
Ở bên cạnh mụ, hán tử họ Trần không biết từ khi nào bàn tay đã vô thức rời khỏi bàn tọa của mụ tú bà này, hắn cũng có chút ngơ ngác, nhưng dù sao cũng không phải là người ít trải qua chém giết như Tam nương, rất nhanh đã hồi phục tinh thần, muốn xông lên giúp đỡ đồng bọn.
Rắc!
Thanh âm xương gãy như tiếng pháo trúc vang lên khiến thân hình của họ Trần sững lại, bởi trước mặt hắn là một cảnh tượng kinh khủng, gã đồng bọn họ Trương, cường giả Linh Động cảnh trung kỳ, vậy mà không chống đỡ nổi một chiêu.
Hán tử họ Trương, hai mắt trừng lớn, tràn đầy khiếp sợ.
Hắn cũng đã kinh ngạc, cũng đã ngẩn ngơ, thế nhưng còn chưa kịp hồi phục tinh thần như tên đồng bọn của mình thì gương mặt như của tử thần của gã thiếu niên đã biến mất.
Thay vào đó, hắn nhìn thấy cảnh tượng mà có lẽ cả đời con người ta cũng không được chứng kiến.
Hai bả vai, đôi xương cánh hạc nhô ra, đường sống lưng thẳng tắp, trước khi bóng tối bao trùm, toàn bộ lưng hùm vai gấu đã hiện ra hoàn toàn rõ ràng trước mắt hắn.
Lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng, hắn được tận mắt nhìn trực diện toàn bộ lưng của mình.
Hán tử họ Trần khó nhọc nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy lạnh toát nơi sống lưng, càng không nói đến mụ tú bà Tam nương lúc này đã sợ hãi ngồi bệt xuống đất.
Hắn sống đã gần ba mươi năm, giết người cũng không hề ít, đủ các cảnh tượng máu me đều đã trải qua, thế nhưng lúc này cũng cảm thấy rợn rợn.
Không phải dùng dao đâm, cũng không phải tứ chi phân liệt, không phải cách giết người quá hoa mỹ hay rùng rợn gì, không hề có máu me rơi vãi! Hán tử họ Trương bị vặn cổ, cái đầu xoay đúng một nửa hình tròn ra đằng sau.
Đơn giản! Trực diện! Thô bạo!
Nhìn thân thể đổ sập xuống sàn của tên đồng bọn, đôi mắt trợn trừng hướng lên trần nhưng bộ ngực lực lưỡng thì lại tiếp đất, họ Trần không khỏi lui lại vài bước.
Việt phủi phủi hai bàn tay vào nhau, đồng thời ung dung xoay người lại, nheo mắt nhìn hán tử cao lớn và mỹ phụ trung niên, khóe miệng nhếch lên, ý cười rất rõ ràng.
- Trương huynh, huynh đến Trảm Yêu Thành của chúng ta mà không đi Phiêu Hồng Viện, chưa gặp được đệ nhất danh kỹ Bạch Vân thì chưa tính là đến Trảm Yêu Thành đâu!
Nhìn gã thiếu niên đang tiến đến gần, mở miệng nhắc lại từng câu từng chữ mà mình đã nói tại quán rượu, hán tử họ Trương còn không biết mình đã đá phải thiết bản hay sao.
Hắn vừa rồi còn cho rằng mụ tú bà Phiêu Hương viện đã tạo ra sơ hở gì, trong lòng chửi thầm không ngớt, nhưng lúc này mới biết hóa ra hoàn toàn là do mình đã chọn nhầm đối tượng ra tay.
Tên tiểu tử mà hắn cho rằng vẫn còn chưa dứt sữa, hoàn toàn là một con cừu non đợi bọn hắn đến làm thịt, vậy mà trong chớp mắt đã cởi bỏ lốt cừu để biến thành một con sói già gian ác.
Bọn hắn hoàn toàn đã bại lộ ý đồ ngay từ ban đầu, và bị tên tiểu tử phản khách vi chủ tìm đến tận gốc gác của hắn.
- Tiểu tử...không, tiểu huynh đệ, có gì chúng ta có thể thương lượng!
Việt bước tới gần hán tử họ Trần, nhếch miệng cười hỏi:
- Vậy ngươi định lấy gì ra để thương lượng?
- Ta có một bộ linh thuật bí ẩn lấy từ một khu di tích, tuy chưa có cách nào luyện thành, nhưng nó được ghi lại trong một miếng ngọc giản đủ thấy được sự bất phàm! nếu tiểu huynh đệ chịu tha mạng, ta có thể giao ra!
- Được, đem ra đi! Nếu thực sự lợi hại như ngươi nói, ta có thể cân nhắc!
Nghe thấy Việt nói vậy, hán tử họ Trần vội vã gật đầu, thò tay vào trong ngực áo, thế nhưng đang muốn rút ra thì bỗng cảm giác một bàn tay mịn màng chạm vào cổ mình.
Hắn kinh hãi ngẩng đầu lên, thì một bàn tay khác đã úp xuống đầu mình.
Rắc!
Tiếng pháo trúc quen thuộc vang lên, mụ tú bà syút chút nữa thì hét lên nhưng kịp đưa tay bịt miệng mình.
Cảnh tượng vừa mới đây thôi, mụ lại được chứng kiến lần nữa, hán tử họ Trần