Bên ngoài phòng truyền đến tiếng gõ cửa, Việt dừng đũa nhìn ra.
Chỉ thấy tên tiểu nhị ban nãy bước vào, xoa xoa tay, khép nép nói:
- Vị thiếu gia này, hi vọng ngài nhường phòng bao cho một vị khách bên ngoài, về phần đồ ăn đã dùng lúc nãy coi như miễn phí!
- Miễn phí? Tưởng bản thiếu gia không có tiền trả hay sao?
Việt ngoài mặt thản nhiên mà trong lòng cười lạnh không thôi.
Lúc trước vào đây có lẽ hắn còn xót tiền, chứ sau sự kiện Phiêu Hồng viện hắn đang rất rủng rỉnh, đừng nói là một bữa, có mười bữa hai mươi bữa như này hắn cũng dư sức trả.
- Vẫn chưa được hay sao hả chưởng quầy?
Có tiếng quát từ xa vọng đến, tiếng bước chân hấp tấp vang lên, bước vào là vị chưởng quầy trung niên.
- Vị thiếu gia này, thực sự xin lỗi, gian phòng này sớm có người đặt, hai người hay là đi sang tửu lầu khác!
Vị chưởng quầy không ngờ lại là một gã Linh Động cảnh, mặc dù chỉ là sơ kỳ nhưng từ đó có thể thấy Thiên Yêu đại tửu lâu này không tầm thường.
Nhìn thấy tu vi của trung niên chưởng quầy, Việt không có gì phải e ngại, lập tức đập đôi đũa xuống bàn lạnh giọng:
- Bắt nạt bản thiếu là người từ nơi khác đến hả, hôm nay bản thiếu gia cứ ở đây, ai dám đuổi ta đi!
Nào ngờ thái độ của hắn như vậy mà trung niên chưởng quầy vẫn cứng rắn nói:
- Ta khuyên ngươi nên đi chỗ khác, vị ngoài kia không động vào được đâu!
- Kẻ nào mà ta không động được? Gọi hắn vào đây ta xem nào!
- Khẩu khí lớn quá nhỉ?
Thanh âm kiêu ngạo đột nhiên truyền tới, cửa phòng mộ lần nửa lại mở ra, Lâm Kiệt và mỹ nữ xinh đẹp đi vào, họ đã không thể đợi thêm được nữa, chuẩn bị đích thân đuổi người.
Lâm Kiệt liếc mắt thấy đối phương chỉ là một gã thiếu niên, khí thế trên người có lẽ là Linh Động, lập tức coi thường nói:
- Tiểu tử, đừng tự chuốc nhục, tốt nhất mau lăn đi!
Việt cũng chăm chú quan sát đối phương, phát hiện ra cảnh giới là Linh Động viên mãn, hầu như đã bước một chân vào Linh Luân cảnh, đúng là có vốn để kiêu ngạo.
- Dám để bản thiếu gia lăn, ngươi nghĩ mình là thiên vương lão tử chắc?
Lâm Kiệt vẫn giữ nguyên thái độ mỉa mai nói:
- Ta không phải thiên vương lão tử, nhưng để ngươi lăn thì thừa sức!
Chưởng quầy thấy tình thế không ổn, mấy người này nếu như đánh nhau thì khác gì hủy chiêu bài Thiên Yêu đại tửu lầu, vội vàng quay sang Việt nói:
- Vị thiếu gia này, Lâm gia đây chính là Ngạo Quyền Lâm Kiệt bát kiệt chi nhất của Cổ Nguyên quốc, không phải ngươi có thể đụng vào! Nghe lời ta, lập tức rời đi, nếu không bị thương là nhẹ, mất mặt là lớn, không đáng!
- Bát Kiệt ư? Lại còn Ngạo Quyền?
Việt cảm thấy vô cùng hứng thú, hắn biết lứa thanh thiếu niên Cổ Nguyên quốc đứng đầu là Tứ đại công tử, còn Bát Kiệt là gì hắn không quá rõ ràng.
Tên tiểu nhị cũng theo đuôi:
- Đúng vậy! Lâm gia tuy chỉ là người đứng cuối trong Bát kiệt nhưng không phải thiếu gia ngài có thể động vào!
Lâm Kiệt nghe thấy hai chữ "đứng cuối" lập tức ánh mắt thâm trầm nhìn tên tiểu nhị khiến tên này cảm thấy như lọt vào hầm băng.
Đây vốn dĩ là điều Lâm Kiệt đau đáu thời gian qua, Bát kiệt chỉ còn mình hắn chưa thể ngưng tụ Linh Luân, nếu không tăng tốc thì chẳng mấy sẽ bị hất cẳng.
- Ha ha ha...
Lâm Kiệt vốn dĩ đang rất bực mình, sớm đã vận khởi linh lực, lập tức lạnh giọng:
- Tiểu tử, ngươi cười cái gì?
- Dám đọ vị thế với bản thiếu gia, ngươi có biết thiếu gia này là ai không?
Chưởng quầy thấy có chút không đúng:
- Không biết vị gia này là thiếu gia nhà nào?
- Nghe cho rõ đây, bản thiếu gia...
Việt lớn tiếng dõng dạc:
- ...chỉ là một người bình thường thôi, không có tiếng tăm gì hết!
Chưởng quầy lập tức choáng váng, Lâm Kiệt thì linh lực bùng lên, sát khí tập trung vào gã thiếu niên dám cợt nhả trước mặt mình, hai mắt bắn ra tinh quang, gằn giọng:
- Ngươi dám đùa ta?
Việt lập tức xua tay cười