Một nơi nào đó ở vùng núi Ba Vì...
- Bố! Động đất vừa kết thúc bố lại đi đâu thế?
Một đứa trẻ gọi với theo một người đàn ông chừng 30 tuổi, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng.
Người nam tử quay lại, gương mặt rạng rỡ bởi anh ta cảm nhận được tình cảm của con trai mình.
Đưa tay xoa đầu thằng nhóc, mỉm cười đáp:
- Bố tranh thủ ra xem đàn bò sữa thế nào! Con mau vào nhà đi!
- Nhưng nhỡ lại xảy ra động đất thì làm sao bố chạy kịp?
Người nam tử cười ha hả đẩy nhẹ con trai vào cổng, cười mắng:
- Nhãi con, bố mày là ai chứ! Yên tâm đi, bố đi rồi về nhanh thôi!
Khép cánh cổng tre lại, người đàn ông nhanh chóng tiến về phía đồng cỏ, nơi đó có toàn bộ vốn liếng mà anh ta đập vào.
Cánh đồng cỏ voi bạt ngàn hiện ra trong tầm mắt, đây chính loại cỏ ưa thích của loài bò sữa giúp chúng đạt năng suất cao, thế nhưng cảnh tượng trước mắt hoàn toàn không liên quan đến hai chữ bàn ngàn, thay vào đó là nhiều khe nứt xuất hiện lan tràn khắp đồng cỏ, toàn bộ thảm thực vật trở nên tiêu điều.
Cảnh tượng trước mắt khiến gã nam tử càng nóng lòng tiến về phía chuồng bò, anh ta thực sự sợ phải chứng kiến cảnh chuồng bò quy mô đã đổ sập, bò chạy toán loạn không còn một mống.
Chỉ là khi gã nam tử đang xuyên qua đồng cỏ, mặt đất bỗng truyền đến những chấn động, mới đầu còn nhè nhẹ chỉ khiến anh ta chao đảo, nhưng rất nhanh chóng cường độ tăng rất mạnh, cả cánh đồng như rung chuyển.
Dưới sức mạnh của thiên địa, người đàn ông như một con cờ bị quăng quật trên đồng cỏ, chẳng mấy chốc đầu óc choáng váng lâm vào hôn mê.
Chỉ là trước khi hôn mê, trong mắt anh ta xuất hiện một cảnh tượng mà cả đời anh ta không thể quên, bởi sau này chỉ vì kể lại cảnh tượng đó mà anh ta suýt bị đưa vào Nhà thương điên: Toàn bộ vùng núi Ba Vì phát ra một luồng sáng màu đen khổng lồ mà huyền bí bắn về phương xa.
.....
Địa chấn không chỉ xảy ra ở vùng núi Ba Vì, có điều nó không xảy ra ở khắp mọi nơi như trận động đất cách đây không lâu.
Gần như cùng lúc đó, ở Tam Đảo, Thanh Sơn và đồng bằng sông Hồng, đều xảy ra những cơn địa chấn khủng khiếp, cả thiên địa như rung chuyển, quang trụ xuyên lên tận trời khiến nhiều người tưởng rằng có người ngoài hành tinh tấn công.
Tất cả đều sợ hãi, chen chúc nhau chạy toán loạn.
Tiếng gào đau đớn, tiếng cầu cứu không ngừng vang lên.
- Người ngoài hành tinh tấn công rồi!
- Mau gọi cảnh sát! Quân đội đâu?
.....
Gã thanh niên nhìn ngũ sắc tế đàn dưới chân mình, năm tảng cự thạch tản mác ra năm màu ánh sáng, hay nói đúng hơn, là những cổ tự ngoằn ngoèo được khắc trên bề mặt đá toàn bộ nhấp nháy tỏa ra ánh sáng, khiến cả Tòa Tế Đàn to lớn phát ra quang mang nhu hòa.
- Gì...gì nữa đây?
Hắn thực sự thấy hối hận rồi, lẽ ra ngay khi kết thúc động đất phải lập tức xuống núi mới là chính đạo, để bây giờ phải khốn khổ thế này.
Việc xảy ra không đáng sợ, điều đáng sợ là mình chỉ có thể trơ mắt ra nhìn không thể làm gì để ngăn cản hay chạy trốn.
Cơ thể hắn dường như không do hắn kiểm soát, hoàn toàn bất động.
Vù vù!
Một chữ cổ như lao ra khỏi tế đàn bay vụt lên không trung, rồi tiếp theo một chữ lại một chữ, cứ như vậy trên không trung hiện ra một đoạn văn tự, như là văn tế thiên địa thuở sơ khai.
Cả không gian ngầm bừng sáng, nhưng hắn nhanh chóng nhận ra không phải ánh sáng do tế đàn tỏa ra, bởi không phải là ngũ sắc thần quang mà là một màu vàng thuần túy.
Hoàng quang càng lúc càng sáng rực, theo đó là chấn động mạnh mẽ của Tổ Sơn, trong ánh mắt kinh hãi của gã thanh niên, một quang trụ màu vàng khổng lồ từ không gian ngầm, không, chính xác hơn có lẽ là từ toàn bộ Nghĩa Lĩnh sơn bắn thẳng lên trời, ngưng tụ trên cao tạo thành một quang mang cực lớn, hoàng quang rực rỡ.
Rồi không biết từ nơi nào, bốn quang trụ khác phá không bắn thẳng tới hoàng mang kia, ngưng tụ thành bốn quang mang ở xung quanh, tạo thành một tổ hợp như là phiên bản phóng to cự đại của ngũ sắc tế đàn dưới chân gã thanh niên.
Cảnh tượng kỳ vĩ trên đỉnh Tổ Sơn, khiến cho đám nhân viên cứu nạn đang tập trung ở chân núi chuẩn bị lên cứu nạn hoảng sợ, tòa núi lại rung chuyển kịch liệt khiến tất cả đều bỏ lại mọi thứ chen chúc nhau bỏ chạy.
Không chỉ chân núi Nghĩa Lĩnh, ngay cả những nhà làm dịch vụ ở khu vực xung quanh cũng bỏ hết nhà cửa, chạy càng xa Tổ Sơn càng tốt.
Đối với tất cả mọi người, nhận thức chung đều là có người ngoài hành tinh đổ bộ trên núi Nghĩa Lĩnh, lúc này không mau bỏ chạy còn đợi đến khi nào? Lẽ nào đợi đến lúc bị bắt làm nô lệ?
Trong lúc hoảng loạn có không ít người té ngã, tiếng gào đau đớn, tiếng cầu cứu không ngừng vang lên.
Chỉ là