Đây là một gương mặt vô cùng ngang tàn, đôi lông mày như hai lưỡi đao vô cùng nổi bật, ánh mắt sắc bén có thể chém đứt mọi mê hoặc, kết hợp với nụ cười ngạo nghễ trên môi, tạo nên khí phách đặc thù của bậc bá vương.
Có người đã từng nói, kiếm là bậc quân chủ trong vạn binh, còn đao chính là bá vương trong bách khí.
Thân là kiếm khách, phải có khí độ hơn người, phong thái ung dung, mềm mại uyển chuyển nhưng đầy quyết đoán của bậc quân chủ nhìn xuống muôn dân.
Còn đã cầm đao trong tay, phải toát ra phách lực kinh thiên, bá khí ngập trời, luôn luôn trong tâm thế một đi không trở lại, bất chấp hậu quả ra sao.
Đằng sau chiếc mặt nạ, gương mặt này, khí độ này, hoàn toàn xứng đáng với thanh hắc đao trong tay.
Thế nhưng dù có là một kẻ hoàn toàn không liên quan đến câu chuyện như Việt hay Lý Minh cũng nhận ra vấn đề.
Gương mặt gã này rõ ràng chỉ là một thanh niên mười tám, mười chín tuổi, làm sao có thể là một vị mạo hiểm giả nổi danh Trảm Yêu thành nhiều năm - Hắc Đao đương gia được?
Chỉ cần nhìn qua gương mặt đầy thâm trầm của Thiên Lang và Hùng Thủ là có thể hiểu được phần nào.
- Ngươi là ai?
Thiên Lang liên tiếng hỏi.
Hắn mặc dù không có chút thân thiết nào với Hắc Đao, hơn nữa đối phương lại luôn luôn đeo một chiếc mặt nạ lạnh lẽo, thế nhưng dù sao cũng là đối thủ đã nhiều năm, làm sao có chuyện chưa từng nhìn thấy mặt đối phương?
Không chỉ Thiên Lang và Hùng Thủ, ngay cả người ngoài cuộc như Lý Minh cũng muốn rốt cuộc gã thanh niên này là ai.
Bản thân hắn là một trong Tứ đại công tử, là lãnh tụ của đám thanh niên Cổ Nguyên quốc, thực lực đương nhiên không phải bàn.
Vậy mà không biết ở đâu chui ra một gã tuổi tác không hơn gì hắn, tu vi cảnh giới hoàn toàn tương đương, chỉ có chênh lệch duy nhất lại là ở thực lực, hắn căn bản không phải đối thủ của người ta.
Thử hỏi làm sao hắn can tâm?
Hơn nữa trong sâu thẳm tâm hồn Lý Minh còn sinh ra một cảm giác mơ hồ, dù hắn có ngưng tụ được Linh Phách, cũng không thể chống lại kẻ này.
Điều này rất nguy hiểm, có thể trở thành tâm ma ảnh hưởng đến con đường sau này của hắn.
Đối mặt với sự chất vấn của Thiên Lang, gã thanh niên đao khách chậm rãi giơ thanh đao trong tay lên.
- Hắc Đao đã bị lão tử làm thịt rồi! Các ngươi có thể gọi ta là Nhất Đao!
- Nhất Đao?
Lý Minh cố lục lọi lại trong trí nhớ xem Cổ Nguyên quốc cùng các quốc gia lân cận có thanh niên tuấn kiệt nào mang tên gọi như vậy, nhưng đều không thể tìm ra.
Gã này dường như rơi từ trên trời xuống vậy.
- Chúng ta có thù oán gì hay sao?
Hùng Thủ khó nhọc nhấc người khỏi cây đại thụ, trên tay đột nhiên xuất hiện một bình ngọc nhỏ, hắn dốc bình ngọc đổ ra một viên thuốc sau đó cho ngay vào miệng, có lẽ là đan dược trị thương.
Nhất Cuồng cùng với Nhất Đao không quá để vào mắt, với thương thế của hắn lúc này thì chắc phải uống thần dược may ra mới có thể phục hồi ngay lập tức.
- Oán thù? Ha ha ha...
Nhất Đao cất tiếng cười, thế nhưng trong tiếng cười không còn khí phách ngạo thiên của một gã đao khách mà tràn ngập thế lương thương cảm.
Việt khóe miệng giật giật, điệu cười điên cuồng này sao mà quen thuộc đến thế, hắn dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết nội dung tiếp theo là gì.
Chắc hắn lại là một đoạn ân oán tình thù diệt môn hủy gia nào đó.
- Mười lăm năm trước, Đoạn Đao môn, có ai còn nhớ?
- Đoạn Đao môn?
Cả Thiên Lang lẫn Hùng Thủ đều giật mình, chuyển ánh mắt nhìn nhau, trong mắt ẩn hiện tia sáng lành lạnh.
Lý Minh thì như nhớ ra điều gì đó, khẽ đưa tay lên xoa cằm.
Người duy nhất không có bất kỳ phản ứng nào chính là gã thiếu niên đang ẩn nấp ở một bên.
Thực sự lúc này Việt cảm thấy chán ngấy.
Chuyện vớ vẩn nhất mà hắn không thể nào nảy sinh một chút quan tâm, chính là ân oán của người khác.
Vô cùng dài dòng sướt mướt lại thiếu kịch tính, mà quan trọng là không mang lại chút lợi lộc gì cho hắn cả.
Điều hắn sợ nhất lúc này chính là mấy gã này bắt đầu kể lể, rồi thanh minh giải thích, rồi cầu xin tha thứ, nói chung là mấy tình tiết rất cải lương như vậy hoàn toàn không khiến hắn dậy nổi dù chỉ một chút hứng thú.
Tiếng cười đột nhiên im bặt, Nhất Đao quay sang nhìn Lý Minh.
Cảm nhận được sát ý của đối phương, thế nhưng Lý Minh vẫn không nao núng.
Thực tế thì tình