Phút chốc Lục Hàn có mặt tại quán bar, Tứ Bách Lạc thấy anh từ lúc nãy đến giờ đã uống rất nhiều biết rõ anh đang có chuyện buồn, liền không kiềm miệng mà hỏi: "A Hàn có chuyện gì vậy? Mình nhớ là cậu vừa kết hôn mà nhỉ, sao không ở nhà cùng vợ mà lại đến đây uống rượu, lại còn vẻ mặt thảm sầu kia."
"Đừng nhắc đến cô ta trước mặt tôi." Đang uống hăng say thì nghe thấy Tứ Bách Lạc nhắc đến cô, khó chịu chồng chất khó chịu.
Tứ Bách Lạc không hề e dè bấu vai Lục Hàn, cười châm chọc: "Cãi nhau rồi à! Lần đầu kết hôn cho nên phải bình tĩnh ngồi lại nói chuyện chứ, nhưng mà sao lại cãi nhau vậy? Kể mình nghe đi, không phải khoe khoang cơ mà mình là chuyên gia tâm lý tình cảm đó, biết đâu mình có thể giúp cậu giải quyết."
Lục Hàn khó chịu đẩy hắn ra, châm biếm: "Cậu tự tư vấn cho mình đi, lại không cần đi yêu đơn phương như vậy."
"Hừ!" Tứ Bách Lạc quát mắng: "Sao cậu lại dám nói mình như thế hả? Là ai đã gọi mình đến đây để uống rượu cùng vậy mà còn dám lấy muối sát vào trái tim của mình, hic...hic...!thật là đau lòng mà."
Thấy vậy Lục Hàn cười nhẹ: "Mau cạn ly đi rồi mình sẽ kể cậu nghe."
"Vậy mới đúng chứ, nào cạn ly."
*Kinh…
Âm thanh va chạm giữa hai ly rượu thủy tinh vang lên nghe có vẻ bắt tai thì phải.
Uống được đôi ba ly thì Lục Hàn đã kể xong câu chuyện của mình.
Nhìn qua người bên cạnh cũng đã có dấu hiệu ngà ngà say, vậy mà Tứ Bách Lạc vẫn đủ tỉnh táo để nói: "Mình tưởng có chuyện gì, chỉ là Mạc Hy đi gặp tình cũ sau đó khóc lóc mà dứt khoát cuộc tình đó.
Và cậu đang cảm thấy khó chịu trong lòng có phải không? Haizz chuyện tình cảm này cũng dễ hiểu mà."
Nghe đến đoạn này Lục Hàn lên tiếng phản bác: "Mình không hề yêu Mạc Hy, mình dám khẳng định với cậu điều đó."
Tư Bách Lạc kinh động chỉ ngón tay vào mặt của anh không hề lo ngại rằng Lục Hàn sẽ nổi giận: "Khẳng định cái con khỉ ấy, mình không nghĩ một người thông minh mưu trí như cậu trên phương diện tình cảm lại ngốc nghếch đến vậy, mình hỏi lại lần cuối cậu thật sự không thích Mạc Hy ư?"
Vậy mà Lục Hàn vẫn kiên định nói: "Câu hỏi của cậu có vớ vẩn không? Mình nói rồi mình không hề thích người phụ nữ đó."
Không từ bỏ Tứ Bách Lạc nghiêm túc lại mà giải bày cho anh nghe: "Cậu cố chấp thật, được thôi vậy hãy để mình phân tích cho cậu nghe."
Hít một hơi thật sâu, Tứ Bách Lạc nói tiếp: "Ban đầu Mạc Hy nói chấm dứt với người yêu cũ, trong khi đó cậu nghe xong lại tức giận? Vì sao? Là vì cậu nhận ra người cô ấy yêu không phải là cậu nên cậu đã ghen tức với người yêu cũ của cô ấy."
Lục Hàn không hề thương tiếc đập tay vào đầu của Tứ Bách Lạc, phản đối: "Cậu phân tích linh tinh thật đấy! Lại nói vì sao tôi phải ghen với hắn ta?"
Tứ Bách Lạc hào hứng đứng dậy, đôi chân có chút khập khiễng do đang say, một lần nữa mạnh miệng nói: "Yep!!! Nếu như cậu không ghen vậy cậu không cần cảm thấy khó chịu làm gì? Vả lại cậu nói cậu không thích Mạc Hy vậy nên cũng không nhất thiết quan tâm đến cảm nhận của cô ấy là có thích cậu hay không!"
Thấy Tứ Bách Lạc nói có vẻ hợp lý, Lục Hàn nâng ly rượu uống một hơi, khẳng khái nói rõ: "Chẳng lẽ mình tức giận là vì ghen ư?"
"Haizz cuối cùng thì cậu cũng hiểu rõ rồi, không uổng công mình đã giải thích nhiều như vậy." Hơi thở nhẹ nhõm của Tứ Bách Lạc thoảng ra, hắn cứ nghĩ rằng Lục Hàn lại cứ khăng khăng vào nhận định của mình nữa chứ, đến chừng đó thì hắn đành bó tay.
Mặc khác chính bản thân hắn hiểu rõ cảm giác đó, có chút cô đơn tuyệt vọng nói: "Người mình thích cũng thích người khác cho nên cảm giác của cậu mình hiểu rất rõ nó như thế nào! Đơn thuần chúng ta giống nhau đều thích người không thích mình, đó gọi là đơn phương."
Lục Hàn nhìn chằm vào Tứ Bách Lạc, anh có thể cảm nhận thấy sự u buồn của hắn, cộng thêm lời mà hắn nói: "Mình thật sự thích Mạc Hy ư?"
Tứ Bách Lạc vẫn đứng đó chờ Lục Hàn nói tiếp, chỉ vài giây sau đó anh lại bác bỏ