Cử chỉ tiếp theo của anh chính là kéo tay cô lên đến gần môi của mình, đặt lên mu bàn tay một nụ hôn thướt tha: "Tôi nói chuyện một lát rồi vào ngay, nếu em thấy chán cứ chơi bài với họ, ăn thì em lấy số tiền đó còn thua thì! các cậu biết hậu quả rồi đấy!"
Cả ba người bị những lời của Lục Hàn uy hiếp làm cho khiếp sợ mà ôm chầm lấy nhau, trông có vẻ khắc khoải lắm!
Bên cạnh đó Mạc Hy ngây ngô không biết chuyện gì, tròn mắt hỏi: "Hậu quả gì vậy?"
Tứ Bách Lạc lập tức bật thẳng người dậy, nở một nụ cười gượng gạo, đôi tay liên tục lắc lư: "Không có gì, không có gì.
"
Tầm chừng bốn năm phút gì đó hai người bọn họ vẫn còn đang nói chuyện với nhau, trong này Tứ Bách Lạc tỏ thái độ châm biếm: "Hy Hy à cô yên tâm để chồng của mình cùng người phụ nữ khác ra ngoài nói chuyện như vậy ư?"
Đối diện là vẻ mặt tập trung xem bài của cô, miệng nhỏ mở ra đáp lời: "Tại sao lại không yên tâm? Tính cách con người của Lục Hàn như thế nào tôi biết rất rõ.
"
Đàm Khúc Khê ồ lên một cái, trên đùa: "Vậy cô đoán thử xem A Hàn và Tu Trúc nói chuyện gì với nhau?"
Mạc Hy trầm ngâm vài giây, sau đó rặn ra được vài chữ: "Chắc là Niệm tiểu thư lại bày tỏ tâm tư của mình với Lục Hàn ấy mà.
"
"Cô quả nhiên là một người nhạy bén có thể đoán ra được điều đó.
" Tứ Bách Lạc cười giảo hoạt nhìn cô, bày tỏ sự ngưỡng mộ.
Trình Sầm Ân lên tiếng xen vào lẫn sang chủ đề khác: "Mà tôi hỏi này Hy Hy, vừa rồi cô và Tu Trúc đã nói gì với nhau vậy? Tôi thấy vẻ mặt của cô ấy rất khó coi.
"
Tiếng thở dài phát ra: "Cũng không có gì, chỉ là nói chuyện phiếm để thân thiết hơn mà thôi.
"
"Ồ! Tôi không nghĩ hai người có thể thân thiết với nhau đó.
" Trình Sầm Ân bày ra bộ mặt tràn đầy vẻ ngờ vực.
"Thôi được rồi, các anh là đàn ông mà lại thích hóng hớt chuyện vậy, mau tập trung đánh bài đi, tôi có đôi ba tôi đánh trước.
"
Nhìn lại bài của mình cho dù có cũng không thể ăn cô được, nếu để cô thua Lục Hàn sẽ tính sổ cho mà xem.
Vì thế cả ba người đen mặt cùng nhau lắc đầu từ chối ăn.
Mạc Hy khẽ nhíu mày một cái: "Không phải đó chứ, đôi ba mà cũng không có để ăn.
"
"Tôi không có.
"
"Sợ A Hàn lắm.
"
"Không dám đánh.
"
Cả ba người khiến cô bực bội, liếc mắt nhìn một cái rõ đáng sợ.
Chắc là e dè trước lời nói của Lục Hàn vừa nãy, như vậy thì có gì mà vui nữa chứ.
"Đừng lo, cứ chơi đi, thắng hay thua không quan trọng, tôi thắng thì tôi ăn tiền các anh còn thua thì các anh ăn tiền tôi, như vậy mới công bằng được chứ.
Về phần của Lục Hàn mặc kệ anh ấy.
" Mạc Hy thành thật mà nói, chơi bài mà e dè