Những ý nghĩ cứ miên man xây dựng thành một nỗi lo vô tận, khiến Tứ Bách Lạc trở nên rối ren.
*Bộp…
Ngay trong lúc dầu sôi lửa bỏng với hàng tá suy nghĩ kia, một tiếng đập tường vang lên hết sức to, Tứ Bách Lạc bị làm cho giật mình nhảy dựng lên: "Á…Hy! Hy.
"
Vẻ mặt của Mạc Hy đen láy, ánh mắt vô cùng đáng sợ nhìn chằm chằm vào Tứ Bách Lạc: "Tôi nghĩ cậu nên cho tôi một lời giải thích thỏa đáng.
"
"cô! cô nói gì vậy, tôi nên giải thích cái gì?" Luôn miệng bác bỏ ý của cô, tuy nhiên trên gương mặt Tứ Bách Lạc lại hiện lên sự sợ hãi tột độ.
Mạc Hy thu vẻ mặt hung hăng kia lại, tay chổi cằm hết sức suy tư: "À cậu không biết nên gửi thích cái gì sao? Vậy nếu để tôi nói thì không chỉ mình cậu nghe thôi đâu, kể cả Lục Hàn cũng sẽ được biết.
"
Phụt!
Tứ Bách Lạc bị cô đe dọa đến xanh tím mặt mày, biết là không thể giả vờ được nữa, khóc than thảm thương: "Hy Hy à, tôi biết tôi sai rồi mà, xin cô đừng nói gì với A Hàn cả, cậu ấy mà biết chắc chắn sẽ đánh tôi chết mất!!!"
Xung quanh đó chỉ toàn tiếng khóc rỉa rói của Tứ Bách Lạc, nghe vừa đau tai vừa khó chịu, thấy vậy Mạc Hy tỏ ra cứng rắn lên tiếng: "Là đàn ông thì không được yếu đuối mau nín đi…nhưng mà có phải chuyện phỏng vấn và buổi họp mặt ngày hôm nay tất cả đều là sự sắp đặt của cậu có phải không?"
Tứ Bách Lạc nở một nụ cười tươi, bái phục nói: "Cô thông minh thật đó Hy Hy, vậy mà không thể qua mắt được cô.
"
"Không cần nịnh nọt, tôi chỉ muốn biết tại sao cậu lại sắp đặt những chuyện đó?" Mạc Hy bày tỏ thái độ khiêm tốn.
Không thể che đậy được nữa Tứ Bách Lạc đành nói ra hết: "Thật ra tôi thích Tu Trúc, chỉ có điều cô ấy lại có tình cảm với A Hàn.
Vì để cô ấy sớm từ bỏ tình cảm đó nên tôi mới làm như vậy, chỉ có thế tôi mới có cơ hội được cô ấy yêu.
"
Nghe thấy những lời lẽ về tâm tư tình cảm của Tứ Bách Lạc, trong lòng Mạc Hy thấy xót thương cho hắn, đây hẳn là một tình cảm đơn phương đầy ưu tư: "Tôi thấy trong chuyện này nó vô cùng phức tạp, nhưng cậu cũng không thể lấy tôi để làm bàn đạp cho việc vậy theo đuổi tình yêu chứ!.
"
Tứ Bách Lạc kích động, đôi mắt trần đầy vẻ hối hận: "Hy Hy, thành thật xin lỗi lỗi cô, tôi biết tôi lợi dụng cô là tôi sai, nhưng mà tôi vô cùng thích Tu Trúc nên mới quẫn trí làm ra chuyện như vậy, xin cô hãy rộng lượng bỏ qua cho tôi.
"
"Mà thôi bỏ đi, tôi hiểu cảm giác của cậu nên không trách cậu đâu, dù sao thì tôi cũng không thiệt thòi gì cả.
" Mạc Hy lắc lư đôi tay nhầm bỏ qua mọi chuyện, tuy nhiên vẫn còn một điều mà hắn vẫn chưa xử lý: