Tiếng nói của Tứ Bách Lạc phát ra đập tan vẻ phiền não rầu rĩ của Niệm Tu Trúc, trái ngược lại thay vào đó chính là một nét mặt không mấy hài lòng nói: "Đêm hôm khuya khoắt anh lại đột nhập vào nhà của tôi một cách bất hợp pháp vậy! Anh không thấy xấu hổ hả?"
Mất vài giây Tứ Bách Lạc yên vị trên ghế thuận tay quơ lấy chai rượu trên bàn mà uống rất thản nhiên: "Ực...nếu nói anh đột nhập thì cũng không đúng, thường thì kẻ đột nhập phải leo tường hoặc tệ hại hơn là chui lỗ chó, còn anh thì khác anh đường đường chính chính mà đi vào đây bằng cổng lớn cơ mà."
Biết rằng không thể bắt bẻ được Tứ Bách Lạc cho nên Niệm Tu Trúc thẳng thắn đi vào vấn đề: "Anh đến đây làm gì thì hãy nói rõ luôn đi, nói xong rồi thì biến cho khuất mắt tôi."
Thấy rõ sự giận dữ trong đôi mắt cùng lời nói ưa ngạnh chua ngoa của Niệm Tu Trúc, Tứ Bách Lạc cười thầm một cái, nếu như hắn đoán không nhầm thì Niệm Tu Trúc thật sự tổn thương đến nỗi khuôn mặt nheo nhúm tạo nên mấy đường nhìn giống nếp nhăn.
Chưa kể một người có tính cách cao ngạo, đặt sĩ diện lên hàng đầu như Niệm Tu Trúc hẳn là lần này bị đả kích một vố khá thốn.
Không nhanh mà an ủi như vậy đâu, hắn còn muốn trêu chọc cô gái kiêu hãnh này.
Suy nghĩ đã xong theo quán tính Tứ Bách Lạc tiếp tục uống thêm một chút rượu: "Em không cần phải hấp tấp như vậy đâu, anh có rất nhiều chuyện để nói với em."
Niệm Tu Trúc chỉ tay vào mặt của Tứ Bách Lạc mắng ghiếc: "Ban đầu đến đây để tìm tôi nói chuyện thì tự mà mang theo đồ uống đến đi, rượu của tôi không phải miễn phí mà anh uống một cách thản nhiên như thế."
Tứ Bách Lạc chầm chậm đặt chai rượu xuống than vãn: "Em cũng kì lạ quá nhỉ? Anh là khách tất nhiên phải được em đối đãi đàng hoàng chứ, đồ uống hiển nhiên cũng phải do em chuẩn bị."
"Hừ! Xem ra anh cứng đầu cứng cổ thật!" Nói rồi Niệm Tu Trúc quay hắt gương mặt đang xám xịt của mình sang chỗ khác.
Tâm tình vốn không được tốt lại gặp Tứ Bách Lạc miệng mồm lắt léo đến phát quạu!
Tứ Bách Lạc vẫn không xi nhê với mức độ giận dữ của Niệm Tu Trúc, hắn nhếch nhác tựa lưng ra sau ghế rồi nói: "Em biết không? Hy Hy chính là mẹ ruột của Manh Manh đó, chưa hết tiểu Trạch cũng là con trai của A Hàn, gia đình bốn người hạnh phúc làm sao? Anh ao ước bản thân cũng có một gia đình đầm ấm như vậy nhưng tiếc là đến nay chỉ biết chắp tay thỉnh cầu, mong rằng Trời cao có mắt nhìn nhìn thấu được nỗi lòng của anh."
"Nực cười, thay vì anh ở đó khấn vái một cách viển vông thì hãy nên chủ động đi tìm tình yêu cho mình, đừng ở đó đợi chờ vào ông Trời."
Kỳ thực trên đời này việc chờ đợi chính là việc khắc khoải.
Nó thể hiện rõ nhất vẫn là ở tình yêu đôi lứa, chí ít người ta chờ đợi thật lâu, khoảng một thời gian dài văng vẳng, mười cặp thì có hết chín cặp may mắn nắm tay nhau đi đến cuối đời.
Tứ Bách Lạc cho rằng mình và Niệm Tu Trúc chính là cặp đôi cuối cùng trong số mười cặp được hình dung kia.
Hắn thích Niệm Tu Trúc rất lâu rồi, chỉ có điều người mà Niệm Tu Trúc thích lại là Lục Hàn.
Có thể hay không hắn cũng muốn được một lần Niệm Tu Trúc nhìn về phía hắn, và dành tình cảm cho hắn.
"Anh đã chủ động đi tìm tình yêu của mình nhưng mà cô ấy lại không yêu anh, em thấy có quá buồn cười không?" Tứ Bách Lạc hít một hơi thật sâu, gương mặt thần sầu pha lẫn một chút đau lòng.
Niệm Tu Trúc biết Tứ Bách Lạc đang ý chỉ cô gái đó là mình.
Mặc kệ, Niệm Tu Trúc vẫn mặt nhăn mày nhó lên giọng: "Nói xong rồi đúng chứ! Vậy thì mau cút đi để tôi được thanh tịnh."
Tứ Bách Lạc phiền não u uất đứng dậy, nhấc chân bước đến gần ban công, đôi mắt dán xuống mặt đường yên ã không bóng người, kèm theo đó là len lỏi một vài ánh đèn nhấp nháy, thuận miệng nói: "Chung quy lại mà nói A Hàn đã có gia đình riêng của mình, em nên dừng theo đuổi cậu ấy đi sẽ không có kết quả đâu.
Mặn khác em lại chuốc về cho bản thân tủi nhục từ miệng lưỡi của dư luận và cả lòng tự tôn của em cũng bị đánh đổi.
Em thấy như vậy có quá thiệt thòi cho mình hay không?"
Chưa dừng lại ở đó Tứ Bách Lạc nghiêm túc nói thêm: "Xung quanh em đâu phải là thiếu nam nhân đâu, em có thể thử một lần chuyển tầm mắt vào người khác mà không nhất thiết phải là A Hàn."
Niệm Tu Trúc nhướng mắt, ngẩn ngơ hỏi: "Ý của anh là muốn nhắc đến Trình Sầm Ân và Đàm Khúc Khuê đó ư?"
Tứ Bách Lạc rơi vào tuyệt hãi, hắn đã gợi ý rõ ràng như vậy rồi mà Niệm Tu Trúc vẫn không hiểu ra.
Vì vậy kích động quay lại nói: "Sầm Ân và Khúc Khuê đều là những tên sát gái mà thôi, nếu em cố ý dây dưa vào lại hại bản thân bị tổn thương."
Cùng lúc đó Trình Sầm Ân và Đàm Khúc Khuê đồng loạt xoa mũi, thầm nói: "Không biết ai đang nói xấu mình nữa."
"..." Niệm Tu Trúc ngồi im thinh thích, rốt cuộc thì Tứ Bách Lạc muốn cái gì đây?
Không lòng vòng Tứ Bách Lạc nói thẳng: "Nếu em không chê bai thì em có thể yêu anh."
"Aizz, Tứ Bách Lạc à anh đùa tôi đó ư?" Bộ mặt của Niệm Tu Trúc lay láy vẻ bất mãn.
Thật không ngờ Tứ Bách Lạc lại kích động vô cùng, vứt đi lòng tự tôn của mình mà giải bày nỗi lòng: "Tu Trúc em giả vờ không nhận ra hay sao? Em còn nhớ không lúc em và anh còn nhỏ anh đã từng nói thích em, và sau ngần ấy thời gian đến khi anh đã trưởng thành thì lời nói đó vẫn còn hiệu lực vô song, khi nhỏ anh thích em và lớn lên anh đã thay đổi, anh yêu em, tất cả lời anh nói ra đều xuất phát từ sự chân thành không có ý định sẽ đùa em."
Nhất thời tâm tình của Niệm Tu Trúc bị Tứ Bách Lạc làm cho lay động.
Cô ta đưa mắt nhìn người đàn ông kia, không giấu được cảm xúc thẹn thùng của mình: "Bách Lạc anh…"
"Em đừng nói gì cả, anh biết bây giờ em chưa thể tiếp nhận anh nhưng mà anh sẽ không từ bỏ đâu, đến bước này rồi anh vẫn chọn em." Tứ Bách Lạc đặt ngón tay lên miệng của Niệm Tu Trúc ý muốn cô ta không được nói gì, mà hãy yên lặng để hắn được nói.
Bên cạnh mình có một người yêu mình đến điên cuồng như vậy mà bấy lâu nay mình cứ ngỡ là đùa giỡn.
Niệm Tu Trúc thấy hối hận vô cùng, khoảng thời gian qua cô ta bỏ công theo đuổi Lục Hàn chỉ tiếc kết quả vẫn là zero.
Ấy mà theo khắp quá trình