Lục Hàn ấn bật loa ngoài, bà Lục ở đầu dây bên kia nức nở kể lại mọi chuyện: “Hôm nay mẹ và ba con dẫn theo hai đứa đến Hải Hoa ăn cơm.
Giữa lúc đang ăn thì ba con có chuyện phải ra ngoài, chúng ta còn định sau khi ăn sẽ đi đến khu vui chơi.
Sau đó mẹ đi ra ngoài một lát, không ngờ… không ngờ lúc vào hai đứa đã mất tích rồi!”
Giọng của bà Lục lúc rõ lúc nghẽn, là đang khóc nấc lên trong lo lắng.
Mạc Hy nghe đến đây chân tay bủn rủn không còn sức, cô sợ hãi ngồi bệt xuống sàn.
Chuyện này sao có thể? Không phải lúc sáng còn đang ổn sao, sao nói mất tích là mất tích chứ? Chuyện này rốt cuộc là làm sao vậy chứ?
“Mẹ, mẹ nghĩ kĩ lại xem có phải bọn chúng đi lạc ở đâu rồi không? Mẹ đã nhờ nhân viên tìm kĩ lại chưa?”
Cho dù Lục Hàn có cố gắng hỏi đủ phương hướng nhưng câu trả lời vẫn là không hề có gì.
Đến lúc này thật sự là tuyệt vọng.
Rốt cuộc hai đứa đã đi đâu? Là ai đã đưa hai đứa đi cơ chứ?
Lục Hàn sau khi tắt máy, không nhịn được tức giận ném bay điện thoại xuống sàn nhà.
Anh vò đầu bực tức, cảm giác bất lực vây khốn càng thêm khó chịu.
Nhìn thấy Mạc Hy đã đờ đẫn, cả người không còn chút sức sống.
Lục Hàn biết hiện tại cô mới là người đau khổ nhất.
Hai đứa con vất vả thế nào mới có thể đoàn tụ lại với nhau, bây giờ nói mất là mất.
Cú sốc này cô sao có thể chịu được đây?
Lục Hàn bước đến ôm lấy Mạc Hy, cố gắng muốn an ủi cô.
“Yên tâm! Không sao hết, tin anh, anh nhất định có thể tìm được Manh Manh và Tiểu Trạch.”
Mạc Hy dường như muốn nói gì đó nhưng lại bị uất ức chặn ngang cổ họng.
Cô ôm lấy Lục Hàn oà khóc nức nở.
Tung tích của Manh Manh và Tiểu Trạch, rốt cuộc làm sao mới tìm ra được đây?
Từ lúc còn nhỏ, cô ta đã luôn không vừa mắt Mạc Hy, tìm đủ mọi cách để khiến Mạc Hy bị mọi người xung quanh ghét bỏ.
Lòng đố kị của một người có thể khiến họ bị tha hoá, trở nên mất đi cả lí trí mà làm chuyện sai lầm.
Mạc Tuệ bây giờ cũng vậy, cô ta đã thực sự bị đố kị làm cho mờ mắt.
“Con của tôi ở đâu?”
Mạc Hy lườm nguýt, vẻ mặt dửng dưng không sợ hãi.
Trải qua nhiều chuyện khiến cô hiểu ra được, yếu đuối sẽ chỉ khiến kẻ thù trở nên kiêu ngạo.
Không có cái gọi là người tốt sẽ gặp việc tốt, chờ đợi một sự giúp đỡ chi bằng tự thân mình đứng dậy.
Chỉ có mạnh mẽ đối diện, mới có thể bảo vệ được những người mình yêu thương.
Mạc Tuệ nghe hỏi chỉ cười, đưa tay ra hiệu cho hai tên côn đồ bên cạnh.
Bọn chúng quay đèn về hướng lan can sân thượng.
Hai đứa trẻ ngất lịm bị trói trong sợi dây treo lơ lững giữa không trung, chỉ cần sợi dây đứt, hai đứa trẻ sẽ rơi từ tầng bốn của công xưởng xuống đất.
“Cô hiểu ý tôi mà đúng chứ?”
Mạc Tuệ bước đến, đưa tay vuốt lấy sợi dây.
Cô ta muốn Mạc Hy phải chọn lựa.
Nếu muốn hai đứa trẻ sống thì Mạc Hy phải tự kết liễu bản thân mình.
Và ngược lại, hai đứa trẻ sẽ chết nếu Mạc Hy không nghe lời.
“Cô hoặc chúng nó.”
Mạc Hy nghiến răng, Mạc Tuệ đúng là đã điên rồi!
“Vì sao phải làm đến mức này.
Nếu cô chỉ đơn giản là ghét tôi, tôi có thể rời khỏi Mạc Gia, rời khỏi tầm mắt của cô.
Tại sao phải liên luỵ đến người vô tội chứ? Bọn chúng vẫn chỉ là những đứa trẻ, chúng không có lỗi.”
Mạc Hy hét lên, cô không hiểu vì sao Mạc Tuệ lại ác độc đến mức dùng những đứa trẻ còn chưa đến 10 tuổi để uy hiếp cô.
Cô ta điên rồi! Cô ta thật sự nghĩ bản thân sẽ thoát được vòng pháp luật sau khi làm ra những chuyện này hay sao? Cô ta nghĩ Mạc Gia sẽ nhận một người với những vết nhơ như cô ta hay sao?
Mạc Tuệ ngửa mặt cười lớn.
Cô ta bước đến, giáng một bạt tai xuống ,ặt Mạc Hy.
Bên má Mạc Hy mau chóng ửng đỏ.
Cô ta nắm lấy hai bên vai Mạc Hy, ra sức bóp lấy.
Và giọng cười man rợ như phát điên đến nơi.
“Vì sao à? Bởi vì tôi ghét cô.
Tôi ghét cái vẻ luôn giả vờ thanh cao của cô.
Tại sao bọn họ đều thích cô chứ? Tại sao đến cả bà già họ Mạc kia cũng muốn cho cô thừa hưởng tài sản chứ? Tôi đã cố gắng nhiều như vậy mà chẳng ai nhìn thấy tôi.
Còn cô, cô lại dễ dàng có được mọi thứ tôi muốn.
Tại sao chứ!”
Mạc Tuệ bóp lấy cổ Mạc Hy, dường như việc được trở thành tâm điểm trong mắt mọi người đã ám ảnh cô ta nặng nề.
“Vậy nên cô chết đi! Cô chỉ cần chết đi thì tôi sẽ có tất cả mọi thứ rồi.”
Phía đối diện toà nhà chợt loé lên một tia sáng.
Không rõ đó là gì, chỉ biết Mạc Hy nhìn thấy tia sáng đó lại nhoẻn miệng cười.
Mạc Hy bắt lấy tay Mạc Tuệ, chậm rãi thốt ra từng câu.
“Người nên chết, không phải tôi.
Mạc Tuệ, cô thua rồi!”
Mạc Tuệ ngạc nhiên, vẫn còn chưa kịp phản ứng lại với lời Mạc Hy vừa nói cô ta đã bị quật ngã xuống sàn.
Mạc Hy đã sớm vùng ra khỏi sự khống chế của tên côn đồ kia.
Cô ta sững người, điên loạn mà hét rống lên: “Mau, bắt lấy cô ta! Các người còn đứng đó làm gì nữa chứ? Mau lên!”
Hai tên côn đồ kia cũng lao đến, tổng cộng là ba tên lực lưỡng vây lấy Mạc Hy.
Bọn chúng người nào người nấy sắc mặt hầm hầm, giương lên nắm đấm chực chờ tiến về phía cô.
Ba đán một, cục diện dường như đã nghiêng rõ về một phía.
Mạc Tuệ lồm cồm bò dậy, cô ta vẫn còn nghĩ bản thân nắm chắc phần thắng trong tay.
“Ha ha! Mạc Hy, cô thoát ra được thì sao chứ? Cô định bỏ mặc mạng sống của hai đứa kia mà không lo à! Từ bỏ đi, cô mới là kẻ thua cuộc.”
Một tên côn đồ sấn đến, giơ cao nấm đấm lao về phía Mạc Hy.
Tưởng chừng như nấm đấm đó giáng xuống sẽ khiến cô bị đánh ngã.
Nào ngờ, khi tên kia tiến đến gần trong gang tấc, Mạc Hy lại nhẹ nhàng cúi người thành thục đưa tay bắt lấy cẳng tay của tên kia.
“Mạc Tuệ, cô quá không hiểu tôi.”
Mạc Hy dùng tay vật ngã tên kia, cùng lúc lao đến ghì chặt lấy cổ của một tên khác và lên gối đập trúng phần bụng của hắn.
Phần bụng mềm là điểm yếu thích hợp để công kích, tên kia bị trúng một cú đã đầu óc quay