Trên đoạn đường dài, bóng đêm bao trùm toàn bộ thành phố, chiếc xe đích thân Lục Hàn lái, đâu đó vẫn toả ra khí chất riêng biệt của anh.
Mạc Hy ngồi bên cạnh, mở lời: "Lục tổng, thật ngại quá để anh đích thân đưa tôi về nhà."
"Nếu không phải ý của mẹ tôi, cô nghĩ tôi sẽ làm điều này ư?" Lục Hàn lạnh nhạt đáp lời.
Suỳ! Lạnh lùng như vậy, không sợ hù chết người ta sao?
Chợt, ánh mắt Lục Hàn loé lên sự ngờ vực, mở miệng nói: "Mạc Hy, cô mau nói thật đi, mục đích cô tiếp cận Lục gia là vì tiền có đúng không?"
Mạc Hy vô cùng buồn cười trước sự suy đoán cho là đúng của Lục Hàn, cô không e ngại, nhìn anh bằng đôi mắt đầy phiếm định: "Lục Hàn, anh nghĩ Khải Uy lại đi thích một người phụ nữ ham vinh hoa phú quý sao?"
"Đối với những người phụ nữ khác thì tôi không biết, cũng không muốn biết, nhưng riêng cô mà nói, thì tôi không chắc, ai biết được vì tiền cô có thể là ra những chuyện gì cơ chứ."
Không nhịn được từng nói châm biếm về bản thân của Lục Hàn, Mạc Hy kích động hét toáng lên: "Lục Hàn, anh ăn nói không có căn cứ như vậy, tốt nhất nên im lặng đi."
*Két…
Lục Hàn thắng xe lại, bên ngoài lúc này đã đổ mưa xuống, vô cùng lớn.
Từng hạt mưa rơi lộp độp, trải đều toàn bộ chiếc xe.
Lục Hàn thô bạo bóp chặt cằm của cô: "Hừ, đừng tỏ ra bản thân vô tội, cô có nhớ, kẻ lẻn vào công ty của tôi để săn những bức hình và kẻ đã dụ dỗ một đứa trẻ là ai không? Chắc cô cũng biết rõ đó là kẻ nào nhỉ?"
Bức bối trước sự vu khống này, Mạc Hy vô cùng bức bối, đẩy anh ra: "Đừng lấy bàn tay của anh chạm vào người tôi."
Lục Hàn nhìn cô trong giây lát, Mạc Hy bình tĩnh một chút,không vội giải thích: "Tôi…"_ Dường như có gì đó khiến cô không muốn giải thích nữa, bởi vì cô biết rõ, dù bây giờ có nói gì chăng nữa, Lục Hàn cũng không nghe lọt tai đâu.
Dừng khoảng hai giây, mới nói: "Tôi cũng vì công việc mà thôi."
Nghe cô nói xong, Lục Hàn nhếch mép.
Thái độ này là đang khinh người đó sao?
"Cô nói tất cả là vì công việc, vậy chuyện cô bảo một đứa trẻ đến cảnh cao tôi không được bám lấy cô, cũng nằm trong một phần công việc của cô ư?"
"Ý anh là gì?" Chợt nhớ ra: "Chẳng lẽ tiểu Trạch đến tìm anh?"
"Còn giả vờ ngây thơ, nếu như không phải cô vạch lời, làm gì có một đứa trẻ nào mới bốn năm tuổi lại có thể nói ra được những lời đó?" Mất kiểm soát, Lục Hàn đẩy cô ngã ra ghế, rất nhanh, hai má cô đột nhiên đỏ ửng lên: "Anh muốn làm gì?"
Không khí ám muội này khẽ thoáng qua trong đại não của anh, cảm giác quen thuộc đến lạ! Giống như, từng trải qua một lần.
Không đợi Lục Hàn trả lời, Mạc Hy nhanh trí vung chân đạp vào người anh.
Quá đau, miệng anh kêu lên một tiếng hự.
Rồi trơ mắt nhìn cô mở cửa xuống xe.
Từng hạt mưa nặng trĩu rơi vào người, thấm vào từng lớp vải, xuyên qua thịt da.
Bất giác, cô run nhẹ một cái.
Cứ chạy, cứ chạy mãi về phía trước tối mịt.
Một chút uất nghẹn trong lòng khiến cô bật khóc, nước mắt hoà lẫn vào những hạt mưa.
Buồn là một chuyện, nhưng miệng nhỏ vẫn lẩm bẩm mắng chửi: "Tên khốn Lục Hàn, mình đã không để tâm đến chuyện đêm đó,vậy mà anh ta còn dám đặt điều để chất vấn mình."
Ngay lúc đó, một