Không thể để ba và bà cô già đó đi ăn cùng nhau được.
Như vậy sẽ khiến mối quan hệ giữa họ càng thêm khắng khít.
Nhưng nếu mình phản đối ra mặt quá nhiều cũng không ổn.
Tiểu Trạch ca ca từng nói, không thể cứ mãi cứng rắn làm theo ý bản thân, mà phải biết lấy nhu thắng cương.
Đó chính là một thái độ, một bản lĩnh trong ứng xử, càng là đại trí tuệ.
Tiểu Trạch ca ca quả là thấu tình đạt lý.
Thoáng chốc, nhìn thấy hai người chuẩn bị đi khỏi, Manh Manh lao vào diễn xuất, cô bé ôm cái bụng nhỏ của mình, rồi lăn ra nền gạch, vẻ mặt đau đớn: "Ba ơi, ba ơi, Manh Manh Manh đau bụng quá đi, chắc là ăn phải mấy thứ không sạch sẽ rồi."
Lục Hàn hốt hoảng, đến xem cô bé, bế lên: "Con vẫn ổn chứ?"
"Con đau lắm!"
"Để ba gọi điện cho trợ lý, đưa con đến bệnh viện." Lại nhìn Mạc Tuệ: "Thật ngại quá, không thể đưa cô đi ăn được, hẹn khi khác vậy."
Áaaaaaaa! Cơ hội tốt như vậy lại bị nhóc con phá đám!
Trong lòng cô ta gào thét, ngoài mặt vẫn tỏ ra như không để tâm: "Không sao đâu, anh vẫn nên lo cho Manh Manh trước, con bé quan trọng hơn."
Lục Hàn gật đầu, nói thêm: "Lần sau cô không cần mang cơm đến, nhất là khi có Manh Manh ở đó, con bé trước giờ không ăn đồ ăn bên ngoài, mà hôm nay lại thấy, mới xảy ra cớ sự này."
Xem ra, Lục Hàn vẫn chưa thích mình, phải nên đẩy mạnh kế hoạch hơn nữa.
"Em hiểu rồi, lần sau em sẽ chú ý." Mạc Tuệ nói tiếp: "Nếu không còn gì nữa, em xin phép."
"Ừm."
Đợi đến khi cô ta rời đi, Lục Hàn để cô bé đứng xuống, kèm vài lời: "Người con không thích đã đi rồi, không phải giả vờ nữa."
Manh Manh ngây ngô hỏi: "Ba nhận ra rồi sao? Ay yo, xem ra tài năng diễn xuất của con đã kém đi một bậc, con phải nên tập luyện lại mới được."
Không che đậy ý cười, Lục Hàn xoa đầu con gái: "Là do quá hiểu con, còn nói về tài năng diễn xuất con là đỉnh nhất trong lòng ba."
"Thật ư?" Đôi mắt tràn đầy sự vui sướng, sau vài giây, liền ủ rũ: "Nhưng mà, ba thích cô ta thật sao?"
"Tất nhiên là không, chỉ là hợp cơ duyên mà thôi."
"Phù, làm con cứ tưởng." Dừng vài giây, nói tiếp: "Nhưng mà dù sao thì con cũng không thích cô ta,con chỉ thích một mình chị Hy Hy mà thôi."
Nét mặt anh có chút trầm ngâm.
Bên ngoài, Mạc Tuệ vốn dĩ chưa đi, cô ta nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện giữa hai ba con.
Ý nghĩ trong đầu thoáng qua, con bé bị Mạc Hy tẩy não mất rồi!
Đoạn, đúng tám giờ, Mạc Hy đến công ty làm việc, vẻ mặt mệt mỏi vô cùng.
Cô lấy tay để lên trán: "Chết tiệt, hôm qua dầm mưa hại bản thân phát sốt rồi!"
Từ phía sau, Trình Thư cùng các đồng nghiệp nhỏ tuổi khác đi đến trước mặt cô.
Ngay lập tức Trình Thư cất giọng nói châm biếm: "Chậc, Mạc Hy xem ra hôm nay cô có vẻ mệt mỏi nhỉ? Chắc là tối qua rất dụng sức nhỉ?"
Cô lạnh lùng lướt qua cô ta, khó chịu nói: "Không cần cô quan tâm."
Một đồng nghiệp khác không dấu được chuyện, hấp tấp nói: "Chị Hy Hy, chị vẫn chưa biết gì sao? Bây giờ chị nổi tiếng khắp các trang mạng rồi đấy!"
Nổi tiếng?
Mạc Hy khựng người, gượng mặt khó hiểu: "Ý cô là sao?"
Cô ta đưa điện thoại của mình cho cô.
Xem xong, đầu óc cô càng não nề hơn.
Cái gì mà bắt cá hai tay!
Rồi còn cấm sừng!
Khó nghe hơn chính là việc nói cô lăng loàn!
Khốn kiếp, ai có thể viết ra được những lời khó nghe đến vậy chứ.
"Viết linh tinh cái quái gì vậy." Không thể kiềm chế được sự phẫn uất trong lòng mình, Mạc Hy nghiêm mặt nói.
Trình Thư trước giờ luôn không thích cô, cho nên tìm cách để khiêu khích cô, còn tự mãn nói: "Có phải viết linh tinh hay không trong lòng cô là người rõ nhất."_ Vẻ mặt càng lấn tới: "Lại phải nói, mọi việc ở toà soạn giao phó đều làm vô cùng tốt và thuận lợi, hóa ra là có người dựa hơi để được thăng tiến."
"Câm miệng, cô biết cái gì nói, tất cả thành tựu của ngày hôm nay là dựa vào tài năng của tôi mà có."
Cô càng chứng tỏ bản thân bản lĩnh như thế nào, thì bọn họ lại xem đó là truyện cười.
Vốn không hề để tâm.
"Tài năng của cô chính