Mao Thần Kiệt ư? Có lẽ nào con trai của Mạc Hy chính là của anh ta? Vậy còn Khải Uy thì sao?
Lục Hàn đứng phía sau nhìn hai người đang tâm tình nói chuyện với nhau.
Một loạt câu hỏi dần hiện lên trong đầu anh.
Mà câu trả lời thì không rõ.
Đoạn, Mao Thần Kiệt đưa mắt nhìn mọi người, nghiêm túc nói: "Tôi có thể chứng minh rằng Hy Hy thật sự đi du học mấy năm qua."
Dứt câu, Mao Thần Kiệt quay sang Tăng Thanh, vẫn thái độ dịu dàng vừa rồi: "Tăng tiểu thư không biết có tin tưởng vào lời nói của tôi hay không?"
Bị vẻ ngoài lịch lãm lại còn cuốn hút của Mao Thần Kiệt mê hoặc, lại nói, hắn là người mà cô ta đã thầm thích bao lâu nay, đột nhiên đứng gần như vậy, khiến cô ta vô cùng e thẹn, mở miệng nói: "Mao thiếu...em không dám không tin lời anh nói, nếu anh đã đứng ra chứng minh, thì chắc chắn đó là sự thật?"
Mạc Tuệ lại lần nữa căm phẫn, Mạc Hy tại sao lại được Mao Thần Kiệt giúp đỡ? Có vẻ như quan hệ của cô ta rộng hơn mình nghĩ.
"Nếu như Tăng tiểu thư đã không còn ngờ vực về vấn đề này, vậy…" Mao Thần Kiệt nhìn cô ta cười híp mắt, nhưng nụ cười mang theo sự man rợ: "Cô cũng nên trả giá cho những hành động và lời nói vừa rồi của mình."
"Trả, trả giá…?" Vẻ mặt Tăng Thanh tất tần tật chuyển màu, trong lòng bất an.
"Thanh Thanh…."
"Vâng ạ!"
Lúc này, một người phụ nữ tầm chừng ngoài bốn mươi đi đến, vẻ mặt bộc lộ sự tức giận rõ.
Chính Tăng Thanh không để ý, liền mách lại với mẹ của mình: "Mẹ đến đúng lúc lắm, vừa nãy bọn họ…"
Không nói không rằng, Hạnh Y cho cô ta một cái tát,đây là cái tát thứ hạ trong ngày mà cô ta nhận lấy.
Tăng Thanh vừa đau vừa giận, nhìn mẹ của mình: "Mẹ tại sao mẹ lại đánh con? Trông khi người đáng đánh là cô ta?"
Hạnh Y không nói gì, trực tiếp kéo tay Tăng Thanh lại chỗ cô, ấn đầu Tăng Thanh xuống: "Con lớn rồi, còn thích đi gây hấn như vậy? Đến bao giờ con mới thật sự trưởng thành đây, mau xin lỗi đi!"
Thấy cô ta im miệng không nói, là mẹ vẫn không thể trơ mắt nhìn, cúi đầu, thành tâm nói: "Xin lỗi đại tiểu thư rất nhiều, là do Thanh Thanh nhà tôi vẫn còn trẻ người non dạ, không biết tức thời nên mới gây ra những chuyện tai hại với cô, mong cô rộng lượng bỏ qua cho nó."
Mạc Hy thấy được sự thành tâm của mẹ Tăng Thanh, đáp: "Không sao cả, vẫn mong con gái của bà từ nay về sau nên biết điều một chút."
Hạnh Y thở dài.
Hơi thở mang theo sự nặng nề: "Tôi sẽ cân nhắc."
Không dừng lại ở đó, Mạc Hy tiếp tục đưa ra những lời lẽ nhạy bén: "Cơ mà, những chuyện đã xảy ra tôi e là đã làm ảnh hưởng đến một phần danh tiếng của Mạc Gia."
"Mẹ đừng nghe cô ta nói bậy." Tăng Thanh lớn tiếng nói.
Hạnh Y bất bình tĩnh, cho con gái của mình thêm một bạt tay nữa: "Còn ở đó lớn mồm, mau xin lỗi đi."
"Mẹ, mẹ đánh con hai lần?" Tăng Thanh uất ức nhìn mẹ của mình.
Nỗi nhục này cô ta không thể nào quên được.
Biết rằng con gái đang căm phẫn vệ mình, Hạnh Y nhỏ