"Hửm?" Mộ Khải Uy đưa gương mặt gần sát vào cô, với cự ly vô cùng gần, ánh mắt đầy ma mị: "Đừng nói với tôi là cô đã có người trong lòng rồi đấy nhá?"
"Tôi…" Nói đến đây, cổ họng cô nghẹn lại, đồng thời vẻ mặt đột nhiên đỏ ửng lên thấy rõ,sau đó bình tĩnh nói: "Cậu đừng suy nghĩ bậy bạ."
Thấy cô có biểu cảm như vậy, ai mà không nghĩ linh tinh cho được.
Không đúng, nhưng chắc chắn cũng thể sai, cô có người trong lòng.
Mộ Khải Uy tin chắc là vậy.
Chẳng hiểu nỗi: "Ặc,thế mà làm tôi khích chí, còn định giúp cô thử lòng anh ta."
Chính miệng Mộ Khải Uy nói muốn giúp cô, cơ mà trong lòng hắn lại xuất hiện cảm giác nhói đau vô cùng.
Bị Mộ Khải Uy trêu chọc, Mạc Hy phản kích: "Đừng đùa tôi nữa, dù gì tôi cũng cần cậu nhanh chóng giải quyết chuyện giữa chúng ta, cậu có thể nói với người của Lục gia là chúng ta đã chia tay trong vui vẻ cũng được."
Chỉnh chu bản thân lại, Mộ Khải Uy chắc nịch nói với cô: "Yên tâm đi, tôi sẽ xử lý mà."
Lời nói phát ra sao nghe dễ dàng như vậy, nhưng mà Mộ Khải Uy lại không biết,bản thân có làm được hay không nữa! Mạc Hy lạnh lùng đứng lên: "Trông cậy tất cả vào cậu đó, tôi đi thay đồ đây."
Mộ Khải Uy thầm khẽ nhìn vào tấm lưng mảnh khảnh của cô, hắn đưa đôi bàn tay của mình ra, có cảm giác như đã vuột mất một người rất quan trọng, khuôn mài buồn rũ rượi vẻ mặt của hắn rõ khổ, nhưng cô không hề nhìn thấy điều đó.
Hắn không biết, đến khi nào cô mới nhận rõ tấm lòng của hắn dành cho cô, cái hắn cần là một tình yêu nam nữ, chứ không phải là một tình bạn nhạt nhoà này.
Ấy mà, đến cuối cùng, hắn không có được thứ mà hắn muốn.
Tầm chừng ba mươi phút sau đó,Mạc Hy tắm rửa xong, cô cảm thấy vô cùng thoải mái, cho dù đi khắp nơi, nhưng nơi tốt nhất, an bình nhất vẫn là nhà của mình.
"Mẹ, con có pha cho mẹ một ly sữa nóng này, mẹ uống rồi nghỉ ngơi đi, dù gì cả ngày hôm nay của mẹ đã mệt rồi."
Vừa hay, tiểu Trạch hiểu rõ lòng mẹ,cậu bé đưa sữa cho cô uống.
Mạc Hy nhìn cậu bé đầy yêu thương,rồi nhận lấy, kèm thêm vài lời: "Cảm ơn con trai yêu của mẹ, vẫn là con suy nghĩ cho mẹ nhất."
Tiểu Trạch đã nghe cuộc nói chuyện của mẹ mình và Mộ Khải Uy.
Cậu bé có thấy biểu cảm của cô lúc hắn nhắc đến chuyện thích một người khác.
Cậu bé đã nhận ra rõ sự thẹn thùng của mẹ, nên chắc hẳn mẹ đã có người trong lòng, cậu bé vô cùng hiểu chuyện nói: "Cho dù thế nào đi chăng nữa, tiểu Trạch vẫn luôn ủng hộ mẹ."
Mạc Hy ngẩn người.
Rồi tiểu Trạch đưa cô thêm một ly sữa nữa để cho Mộ Khải Uy.
"Cho cậu một ly." Mạc Hy lên tiếng.
Mộ Khải Uy nghe thấy, quay người lại, làm ra dáng vẻ như những quan chức của