Hai người đàn ông tuấn tú nhìn vào thẳng vào mắt nhau, như có tia lửa xẹt ngang qua giữa hai người.
Vô cùng vô cùng đáng sợ.
Ngay ở phía sau cánh gà, một cái đầu nhỏ nhắn ló ra, ánh mắt cô bé có chút bị mê hoặc, Manh Manh không nghĩ người đi ăn với chị Hy Hy lại đẹp trai đến như vậy.
Trong chớp mắt, Manh Manh lại vô ý có hảo cảm với Mao Thần Kiệt.
Cũng là cô bé Manh Manh của vài giây sau, đầu lắc thật mạnh, muốn xóa bỏ đi ý nghĩ vừa rồi: "Không được, không được, cho dù có đẹp trai thật, nhưng vẫn kém xa ba của mình, vả lại chị Hy Hy phải là của ba."
Manh Manh nhìn chằm vào Lục Hàn.
Bàn tay nhỏ nhắn chụm lại, giơ thẳng, tựa như muốn nói với anh phải cố lên, mới có thể giành được vợ về tay.
Đoạn, Lục Hàn mỉm cười đầy ẩn ý: "Hửm! Xem ra tôi lại không bằng một đại tiểu thư của Mạc Gia sao? Tôi mạo muội muốn biết hai người có quan hệ gì ấy nhỉ?"
Đối với anh mà nói, Mao Thần Kiệt cũng không phải dạng người dễ đối phó, hắn kéo cổ tay, chỉnh cho ngay ngắn, rồi đáp lời: "Đó là chuyện riêng tư của chúng tôi, e là tôi không thể tiết lộ được.
Nhưng Lục tổng chỉ cần biết, giữa tôi và Mạc Hy vô cùng đặc biệt là được rồi."
Biểu cảm trên khuôn mặt của Lục Hàn dần chuyển màu, thanh âm khàn đặc và đầy lạnh lẽo: "Đặc biệt ư?"
Xem tình hình mà không thể không đoán ra, Lục Hàn đang bị lép về.
Manh Manh vô cùng không thích kết quả này.
Cô bé phải nghĩ ra cách gì đó để giúp cho ba mới được.
Mao Thần Kiệt không có gì để nói tiếp với Lục Hàn, mở lời: "Chúng ta bàn công việc cũng đã xong xuôi, tôi xin phép đi trước,kẻo để Hy Hy đợi lâu."
Hừ! Hy Hy đợi lâu ư? Nghe câu đó trong lòng Lục Hàn vô cùng gan góc.
Thấy được Mao Thần Kiệt đi ra, Manh Manh nhanh trí nắp vào bình hoa đặt bên ngoài, nó to đến nỗi có thể che chắn được cho cô bé.
Đối với Mao Thần Kiệt ngày hôm nay tâm trạng vô cùng tốt, hắn không ngờ lại có thể thắng được Lục Hàn một cách dễ dàng như thế.
Ngoài mặt trưng ra bộ mặt hài hoà, nhưng lại làm cho người ta không dễ đoán được hắn muốn làm gì.
Ở đằng sau bóng lưng của Mao Thần Kiệt, cô bé bừng bừng nộ khí, không ngờ ba lạm làm mình quá thất vọng.
Cùng thời điểm đó, Ngô Tư nhanh chóng có mặt tại văn phòng của Lục Hàn, cúi đầu cung kính nói: "Chủ Tịch, ngài cho gọi tôi vào có việc gì căn dặn vậy ạ?"
Đối diện với Ngô Tư là một nét mặt trầm ngâm đầy suy tư của Lục Hàn, không nhanh không chậm, anh mới lên tiếng: "Cậu giúp tôi điều tra xem con trai của Mạc Hy và