Hả? Có nhầm không, ba của em theo dõi anh làm gì?" Manh Manh bày ra bộ mặt khó hiểu.
Tiểu Trạch toát mồ hôi, cười lạnh: "Cái đó phải nhờ em hỏi ba của em rồi."
"Đã tìm thấy thằng bé đó chưa?"
Gần đó, hai người đàn ông nhìn nhau hỏi chuyện, đối diện người đàn ông kia đáp lại: "Vẫn chưa, nó biến mất nhanh thật, mới còn ở đó mà thoáng chốc đã không thấy ở đâu rồi."
Nghe vậy, người còn lại bất bình tĩnh, đánh vào đầu người kia , quát tháo: "Ngu ngốc, có một thằng bé cũng để chạy mất."
"Cậu ở đó còn chỉ trích tôi được, bản thân cậu cũng để nó chạy trốn mà." Người kia vốn không nể nang, đáp lại.
Nhận thấy bản thân cũng tất trách, vội vàng bình tĩnh lại,không nhanh cũng không chậm mà mở miệng thở dài một cái rõ sầu : "Nếu biết để vuột mất như vậy, lúc nãy tôi đã nhân cơ hội xoa đầu nó rồi bức vài ba sợi tóc của nó rồi."
Tóc ư? Chẳng lẽ Lục mặt lạnh đã nghi ngờ gì về thân phận của mình rồi sao? Tiểu Trạch nghi ngờ đoán già đoán non.
Nhìn thấy hai người đó vẫn tiếp tục đi tìm, lần này cẩn trọng hơn, giả vờ hoà vào dòng người tấp nập, người ta nhìn vào còn nghĩ họ đang đi chợ.
Cậu bé cười khinh nhờn, tưởng cậu nhóc bốn tuổi này dễ dụ lắm sao? Quá xem thường rồi đó.
Tiểu Trạch cũng không thể ngồi trốn ở chỗ này mãi được, nhưng mà vẫn muốn xem thử hai người đó có phải là người của Lục mặt lạnh phái đến hay không.
Đôi mắt cậu bé láo liên,dừng lại chỗ một quầy bán nơ buộc tóc, nhanh trí, cậu bé chụp lấy hai cái, cột tóc của mình lên, không quên đưa tiền cho người bán.
Thoáng chốc, từ một cậu bé lại biến thành con gái.
Màng giả gái này cũng quá ấu trĩ đi.
Cậu bé chạy đi, quay lưng về phía của họ, cố ý để hai người nhìn thấy.
"Là trẻ con, mau đuổi theo." Ngó nghiêng ngó dọc, lại vô tình nhìn thấy bóng dáng của một đứa con nít, hai người hớt hải chạy theo.Khi đuổi kịp đứa trẻ đó thì mới phát hiện ra nó không phải là người cần tìm.
"Là con gái?" Tên đội nón đen cảm thấy hụt hẫng vô cùng.
Cứ tưởng là tìm được rồi ấy chứ!
Tay cầm cây kẹo ngọt, vẻ mặt hệt như con gái, tiểu Trạch giả vờ giả vịt hỏi: "Các chú tìm ai sao?"
"Hửm." Một trong hai người thấy quen mắt: "Đây không phải là cô bé được Lục tổng thường xuyên mang đến công ty hay sao?"
Tiểu Trạch nói tiếp: "Các chú biết ba ba của cháu ư?"_ Ngón tay ngắn ngủn chỉ về phía không xa tầm nửa mét: "Lát nữa, ba ba sẽ đón cháu ở đằng kia, các chú có muốn nói chuyện với ba của cháu không?"
Lời nói của tiểu Trạch vừa dứt, trông thấy hai vẻ mặt vô cùng sợ sệt của hai người họ.
"Không cần, cần đâu, tụi chú còn có việc."
"Đúng đó, đúng đó, bọn chú