Tất cả bọn họ nói xong rồi, cũng giải tán, việc ai nấy làm, riêng Mạc Hy thì đi vào phòng bếp để rót một tách nóng uống cho thoải mái một chút.
Vẫn là cô, nảy sinh ra ý nghĩ, mới ngày đầu cô đi làm đã gặp phải một tổng biên tập khó tính như thế, cô đâu phải kẻ ngu ngốc mà không không thể đoán ra được, sớm muộn sau này cô sẽ vô cùng khó thở khi làm việc ở đây.
Nhiều lúc cô suy nghĩ, không biết bản thân đã làm gì mà khiến người ta không thích đến vậy.
Cuộc sống lẫn công việc đều vô cùng ngột ngạt.
Đột nhiên, ngay bên cạnh cô vang lên tiếng nói đầy chế giễu: "Ay yo, là Mạc Hy đó sao? Nhìn vẻ mặt này chắc là cô đang sợ lắm có phải không?"
Đúng là oan gia ngõ hẹp mà! Làm gì cũng gặp, thật phiền phức quá!!!!
Mạc Hy tiện tay bấm dừng nút rót trà, không quên đáp lại: "Cô nói tôi sợ, vậy tôi phải sợ vì điều gì đây?"
Trình Thư vốn vào đây để gây chuyện với cô mà, cho nên khi thấy cô chuẩn bị ra khỏi phòng làm sao có thể để cô đi được chứ, dang tay chặn cô lại,nở một nụ cười dè bỉu: "Vì cô không có người chống lưng và bảo vệ nữa, vả lại mà nói Hải biên tập vốn không ưa thích kẻ lợi dụng các mối quan hệ như cô, tôi thành tâm khuyên cô nên nộp đơn từ chức đi, nếu không e là sau này cô không yên ổn ở cái tòa soạn này đâu."
"Hừ! Trước giờ tôi chưa từng có ai chống lưng cả, chỉ do các người tự suy diễn ra mà thôi, còn việc cô khuyên tôi từ chức, cũng được thôi, vậy cô nuôi tôi đi, tôi liền từ chức cho cô xem.
"
Nói đến đây, Mạc Hy không tài nào che đậy được cảm xúc khó chịu trong lòng.
Trước giờ bọn họ luôn cho là cô có người chống lưng.
Vậy cô tự hỏi bản thân là ai, đó là ai? Trong khi cô chẳng biết ai là người chống lưng cho mình nữa, mà nếu như thật sự mà có đi, cô cũng rán mà ngông cuồng phản kích.
Chứ không phải giải thích nhiều lời.
"Hừ! Cô cần gì tôi nuôi chứ, chẳng phải ở bên ngoài cô có rất nhiều đàn ông sao! Cứ chọn đại một người để hắn bao nuôi cô đi." Trình Thư liền lấy chuyện đó ra để nói, cứ như đang châm ngòi cho lửa giận trong người cô bộc phát vậy.
"Ăn nói không biết suy nghĩ, mau tránh ra đi, chó ngoan không nên cản đường như thế đâu." Mạc Hy cố gắng kiềm chế lại.
"Cô nói ai là chó hả?" Thanh âm phát ra từ miệng của Trình Thư vô cùng nộ khí.
"Cô biết rõ là tôi đang nói cô mà, cô giả ngây ngô không biết ư! Phải đợi tôi nói rõ ràng ra nữa sao?"
"Hừ, khốn kiếp." Trình Thư lấy điện thoại trong túi áo ra,