Thấy Mao Thần Kiệt nói mình như vậy, trong lòng anh dần hiện lên sự khó chịu, đưa mắt nhìn, hỏi cô: "Mạc Hy cô tự nói đi."
Anh bảo cô nói gì đây? Cô nên nói rằng cô không muốn về cùng anh ư?
Tuy nhiên, một bộ mặt đáng sợ khác của Lục Hàn ẩn ẩn hiện hiện, đôi chân mày chau lại, ánh mắt hiện lên ẩn ý, nếu như cô chọn Mao Thần Kiệt ngay lập tức anh sẽ tính đủ món nợ vừa rồi.
Ặc!!! Đáng sợ đến sửng tóc gáy.
Ngay bây giờ trong đầu cô trống rỗng, khó xử vô cùng đi.
Một bên là Mao Thần Kiệt đã đợi cô rất lâu, một bên là Lục Hàn vừa tha cho cô chuyện cô đã lừa gạt anh.
Hai cái đều khiến cô khó mà chọn lựa được, nếu chọn người này sẽ mất lòng người kia, cô nên làm gì đây??
Suy đi tính lại, Mạc Hy cũng có quyết định riêng của mình, cô cau có: "Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, tôi sẽ không đi cùng ai cả, tự tôi có thể về được."
Câu nói của Mạc Hy đã làm cho hai người họ kinh ngạc đến sững ngờ, đồng thanh lên tiếng: "Hy Hy/ Mạc Hy."
Bỏ mặc hai người ở đó, Mạc Hy giậm mạnh chân mà đi, trên gương mặt biểu lộ một vẻ bất mãn, nếu như thích gây hấn thì cứ tiếp tục, cô không rảnh ở đó mà nghe.
Cùng thời điểm đó, Lục Hàn vẫn cứ thích châm ngòi: "Cũng không còn sớm nữa, Mao tổng nên về nhà nghỉ ngơi sớm đi."
Không thua kém gì Lục Hàn, bản chất của Mao Thần Kiệt chính là thích đối đầu với anh, hắn đáp lời: "Tất nhiên tôi sẽ về rồi, cơ mà tôi nghĩ Lục tổng nên xem lại lịch trình của nhân viên đi, việc tăng ca là sai quy định đó."
Sai quy định? Lục Hàn thầm cười trong lòng, rồi đáp: "Quy định là nằm ở Lục Hàn tôi, cho nên sai hay đúng cũng không cần Mao tổng quan tâm, mặc khác anh nên dành nhiều thời gian cho công ty của anh đi, nếu không đến cả tư cách làm đối thủ của tôi cũng không có."
Chẳng biết nói gì, nhưng mà câu nói của Lục Hàn phải làm cho Mao Thần Kiệt suy tư, đối thủ mà anh nói chắc hẳn là đối thủ trên thương trường và đối thủ trong việc theo đuổi Mạc Hy chăng?
Thoạt sau, trên đoạn đường vắng, hôm nay bầu trời không có sao, cũng không có trăng, tĩnh mịch vô cùng, cũng may là có những ngọn đèn đường cho nên Mạc Hy mới có thể thấy rõ đường về nhà.
Vừa đi mà vẻ mặt của cô vô cùng bất mãn, chẳng hiểu hôm nay đã bị gì, ra tay cứu giúp Lục Hàn vậy mà anh không biết ơn còn khiến cô khó xử.
Chợt nhiên, một cơn gió lạnh khẽ lướt qua, theo bản năng của cơ thể, Mạc Hy run nhẹ lên một cái, miệng nhỏ thầm than: "Lạnh quá đi mất."
*Bíp Bíp Bíp…
"Hửm?"
Lúc đó, có một chiếc xe sang chảnh dừng lại chỗ của cô, cửa kính hạ xuống, từ từ lộ ra gương mặt của Lục Hàn, anh lên tiếng nói: "Mạc Hy tôi không ngờ