Manh Manh né tránh cái ôm từ ba của mình, vẻ mặt giận dỗi vô cùng, có vẻ lần này là rất giận.
Chỉ thấy con bé cứ lùi lùi.
"Manh Manh, con làm sao vậy? Ba đã làm gì sai khiến con không vui ư?" Lục Hàn cũng rất kiên nhẫn, để ý đến con gái, hỏi cho ra lẽ, nếu không, con gái của anh chắc tức đến không lớn nỗi mất.
Manh Manh giấu thứ gì đó trong tay, rồi đứng thẳng người.
Sau đó bỏ lại vào bên trong công ty.
Lục Hàn và trợ lý cũng đi theo sau.
Đến phòng làm việc của anh, cô bé ngồi bệt lên ghế, tỏ rõ tâm trạng không vui: "Ba có biết chị xinh đẹp vừa rồi rất dễ thương không? Con vừa gặp đã thích, lúc nãy, là do con dẫn chị ấy lên đây để chụp hình, chứ không phải như ba nói, là uy hiếp gì cả, tất cả đều do con chủ động, vậy mà ba chưa tra rõ liền vu khống và đuổi chị ấy đi."
Nghe con gái nói xong, Lục Hàn không hề hối lỗi, còn đem cớ khác nói: "Dù sao đi nữa, ba cũng không thể để con giao du với người lạ, sẽ rất nguy hiểm."
Manh Manh cười lạnh, cô bé mới chừng ấy tuổi, lại có thái độ như người trưởng thành vậy: "Nguy hiểm? Con biết đâu là kẻ xấu, đâu là người tốt, lại nói, cô gái kia, dùng thủ đoạn để tiếp cận ba, vậy mà ba vẫn tỏ ra không có gì."
"Ba đã đuổi cô ta đi rồi, và cũng cấm cô ta đến đây."
"Như vậy thì có nghĩa lý gì, không đến đây, thì đến tận nhà tìm ba, vẫn được."
"Con không cần lo về việc đó,ba tự có cách giải quyết." Lục Hàn bắt đầu cảm thấy con gái đang nói chuyện một cách khó chịu với mình.
Mặc dù, trước giờ chưa từng như vậy.
Manh Manh rời ghế: "Con muốn ba đi tìm chị xinh đẹp, xin lỗi chị ấy."
"Xin lỗi?" Lục Hàn ngớ ngẩn hỏi: "Con vì một người xa lạ, buộc ba nói xin lỗi, nhưng con nên nhớ, con đang dẫn sói vào nhà."
"Con không biết, hu hu hu…" Đột nhiên, Manh Manh khóc lớn, đây là cách có thể khiến Lục Hàn trở nên bất lực.
"Được, được, ba sẽ xin lỗi cô ta."
Hừ! Ba dám đuổi chị xinh đẹp đi, con sẽ không để ba vui vẻ đâu.
Về đến nhà, Mạc Hy nhanh chóng kết nối với thẻ nhớ trong máy ảnh, gắn vào loptop, rất nhiều hình ảnh vừa rồi hiện lên.
Có cả hình của cô bé kia, hình như lúc nãy cô vô tình chụp phải.
Đột nhiên, tiểu Trạch đang nấu ăn đi ra, trên người vẫn còn đeo tạp đề trông rất đáng yêu, tay cầm cái giá: "Mẹ, về rồi sao không thay đồ ra, chuẩn bị ăn cơm."
"Đợi mẹ một lát, mẹ xử lý chút chuyện đã." Mạc Hy chăm chú nhìn vào màn hình, không quên đáp lời con trai.
Tiểu Trạch tò mò, bén mảng đến gần, lại nhìn trúng hình ảnh cô bé kia.
Chân mày nhỏ nhắn châu lại.
Sau đó im lặng đi vào nhà vệ sinh.
Đứng trước cái gương lớn, nhìn chằm chằm mình trong gương, miệng nhỏ lẩm bẩm: "Thật giống nhau."
Chẳng lẽ cô bé kia là con của mẹ?
Mình phải tra rõ việc này.
Tiểu Trạch trở lại gian bếp của mình, nấu ăn thật nhanh, rồi sau đó lặng lẽ đi vào phòng.
Mở máy tính của mình lên, bàn tay nhỏ nhắn, gõ chữ thoăn thoắt, nhưng vô cùng nhanh nhẹn, có vẻ như, cậu bé rất am hiểu về máy tính.
Ngay lập tức, rất nhiều hình ảnh về Lục Hàn hiện lên, nhưng điều đáng nói ở đây là không một chút thông tin nào về cô bé kia.
Thật kì lạ!
Tiểu Trạch xoa cằm, toàn bộ đại não bắt đầu hoạt động.
Có thể thấy, cô bé kia là một bí ẩn.
Nhất định,phải tìm hiểu thật kỹ càng.
Đột nhiên, hình ảnh Mạc Hy xuất hiện trên màn hình.
Là mẹ!
Lại có đoạn mẹ cùng cô bé kia chụp ảnh Lục Hàn.
Đôi môi nhỏ nhếch nhẹ lên, trực tiếp xoá hết toàn bộ đoạn ghi hình kia.
Sau khi xử lý xong, cậu bé thích thú đi ra ngoài, tìm Mạc Hy: "Mẹ ơi, con đói rồi,