Chuyển sang biệt thự Lục gia đang trong tình trạng vô cùng căng thẳng.
Lục Hàn không muốn nghe thêm lời nào từ Lục lão gia, lập tức đứng lên buông ra một câu: "Chuyện này con sẽ tự giải quyết, không cần cha mẹ phải xen vào."
"Con… khụ khụ!"
Lục lão gia tức đến ho khụ khụ, ôm lồng ngực không ngừng phập phồng, giận dữ vì đứa con ngỗ nghịch này.
Lục phu nhân lo lắng thay, vuốt ngực ông để ông bình tĩnh hơn, đưa ánh mắt không vui đến Lục Hàn.
Lục Khắc đứng ở mép cửa trên lầu lén la lén lút quan sát, trong lòng không khỏi thảng thốt, sợ rằng mình không liên quan mà bị lôi vào cuộc.
Bỗng dưng đằng sau có vật gì đó đập vào vai, Lục Khắc giật nảy người, trái tim muốn bay ra ngoài.
Một thân ảnh nhỏ nhắn xuất hiện trước mặt cậu, dừng ngón tay bé nhỏ che lên miệng, ra hiệu im lặng, cất lời: "Chú hai, là cháu, Manh Manh đây, mau đi theo cháu!"
Lục Khắc vỗ ngực thở ra một hơi an ổn.
"Thì ra là cháu, thật doạ chú hết hồn!"
Manh Manh dẫn Lục Khắc vào trong phòng của mình, cậu ta hơi hiếu kỳ hỏi: "Nói đi, cháu tìm chú là việc gì?"
Cô bé cười tươi rói, nắm lấy cánh tay của Lục Khắc kéo kéo, bộ dạng trông rất nịnh nọt:
"Chú là, nghe nói trong công ty chú có quyền lực lắm!"
Nghe con bé nói, đáy lòng Lục Khắc dâng lên tia vui sướng, tự cao tự đại nhếch môi vương oai: "Tất nhiên rồi, chú của cháu ở trong công ty phải nói là siêu sao có một không hai, chuyện gì mà chú chưa từng xử lý qua, ai ai cũng nể phục!"
Nghe Lục Khắc nói, Manh Manh vô cùng vui sướng nhảy cần lên: "Tối quá rồi! Cháu nghe nói công ty cho những người chức cao cùng đi du lịch, vậy chú có thể cho một nhân viên bình thường đi được không?"
"Cái này..."
Lục Khắc gãy đầu hơi khó xử, khuôn mặt tự cao lúc nãy bị bay mất.
Sao tự dưng con bé này yêu cầu như thế?
Thấy Lục Khắc cứ đứng khựng đó không nói gì, Manh Manh lại kéo tay cậu ta, nài nỉ: "Chú à, cháu xin chú đó, Manh Manh trước giờ đâu có đòi hỏi gì chú bao giờ!"
Lục Khắc thở dài, bảo: "Manh Manh à, chuyến du lịch này là sắp xếp cho những người chức cao, một nhân viên bình thường e rằng không thể."
Manh Manh lập tức hất tay Lục Khắc ra, chu môi nổi giận ngoảnh mặt sang chỗ khác khó chịu buông lời: "Gì mà siêu sao có một không hai, cháu thấy chú lừa cháu thì có, một việc đơn giản như thế cũng chẳng làm được!"
Những lời nói này như đánh vào lòng tự trọng của Lục Khắc, trong cơn kích động, cậu ta lên giọng ngẩng đầu nói to: "Những lời chú nói là sự thật đó, cháu không tin chứ gì? Được, cháu muốn ai, nói tên ra để chú sắp xếp!"
Đạt được ý đồ của mình rồi, Manh Manh ranh mãnh nhào vào lòng Lục Khắc vui vẻ không thôi.
"Tuyệt quá, chú là nhất, chú giỏi nhất, cháu biết chú dư sức làm được mà!"
Thỏa mãn nghe những lời nịnh nọt của Manh Manh, đáy lòng Lục Khắc sướng đến phát điên, đột nhiên nghĩ đến hậu quả của việc này, lập tức rớt xuống địa ngục.
Lục Hàn mà biết được, cậu có mà đi đời, mong rằng anh sẽ nể tình Manh Manh tha cho mình.
"Sao lại sa thải tôi?"
Sắc mặt Mạc Hy vô cùng khó coi, đập mạnh đơn sa thải lên bàn tức giận.
Hải Yến bĩu môi khinh miệt đáp: "Còn không phải là vì cô đắc tội với Mạc Tuệ sao? Nếu không phải cấp trên đè chuyện này lắng xuống thì cô đã chết chắc rồi!"
Đồng Anh Anh biết trong việc này còn ẩn tình, ra sức nói giúp Mạc Hy: "Tổng biên tập, rõ ràng Mạc Tuệ đó cố ý hại chị Mạc Hy, sau đó chị Mạc Hy còn xém bị bắt cóc không chừng tất cả mọi chuyện là do cô ta giở trò đằng sau đánh lừa chúng ta!"
Hải Yến quay sang Đồng Anh Anh cáu gắt quát mắng: "Cô có chứng cứ gì mà to mồm nói người ta như vậy? Cô là ai mà có quyền xen vào? Nếu còn lần