Một tiếng vang lớn phát ra, vì không chuẩn bị trước, nước liền xốc vào mũi, tràn vào miệng Mạc Hy khiến cô nuốt hết mấy ngụm.
Một vòng tay cứng rắn kéo lấy cơ thể cô lên mặt nước, Lục Hàn chau mày nhìn người phụ nữ đang hấp hối, nhanh chóng bế cô lên đặt xuống đất, dùng tay đặt lên ngực Mạc Hy, tiến hành đè xuống liên tục sơ cứu.
Sức ép khiến cô phun ra mấy ngụm nước, đôi mắt dần mở ra lại một lần nữa híp lại.
Trong bóng tối mập mờ, Lục Hàn không thấy rõ khuôn mặt của Mạc Hy, đoán chừng sắc mặt cô rất tệ, mò mẩn lên mặt cô vỗ vỗ, rồi để tay lên mũi cô, giật mình khi không cảm nhận được hơi thở dù là yếu ớt nhất.
"Này!"
Lục Hàn lo lắng, hết cách, anh đành bóp lấy má cô, để miệng cô mở ra rồi cúi môi xuống, tiến hành hô hấp nhân tạo.
Từng ngụm khí được chuyển vào miệng Mạc Hy chạy vào trong phổi, dần dần cô đã có thể thở được, ý thức hồi phục mở mắt, thấy khuôn mặt phóng đại mờ ảo trong bóng tối, hai mắt mở to.
Cảm nhận cơ thể Mạc Hy có chút động đậy, Lục Hàn ngừng lại động tác, hơi tham luyến để môi mình đặt lên đôi môi căng mọng mềm mại vài giây rồi mới rời đi.
Mạc Hy vừa mới tỉnh dậy đã gặp phải cảnh này, đầu óc ngớ ngẩn quên béng đi chuyện sợ bóng tối, hai mắt nhìn Lục Hàn không chớp.
Mà anh hơi ngại với ánh mắt ngây thơ này của cô, vờ ho khan giải thích: "Ban nãy cô té xuống nước có vẻ hơi nghiêm trọng không thở được, vì cứu cô nên tôi mới sơ cứu."
Nghe Lục Hàn nói, Mạc Hy mới nhớ lại, nỗi sợ một lần nữa quay trở lại, cô bật dậy ôm chầm lấy Lục Hàn thật chặt, thân thể không ngừng run rẩy lắp bắp nói không rõ ràng:
"Làm ơn...!đưa tôi ra khỏi đây, tôi không muốn ở đây."
Bị người phụ nữ ôm lấy, thân thể anh có chút cứng đờ.
Cảm nhận Mạc Hy quá khác thường, có vẻ rất yếu đuối, như rũ bỏ đi sự đanh đá hàng ngày, vô thức ôm lưng cô trấn an.
"Cô làm sao vậy?"
Mạc Hy ghì lấy người anh, như bắt lấy một cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
"Tôi...!tôi sợ lắm!"
"Cô sợ bóng tối à?"
Mạc Hy gật đầu, nước mắt từ khóe mi xinh đẹp chảy ra, trong lòng Lục Hàn bỗng dưng nhói lên một cái, bế bổng cô lên, nhanh chân cất bước ra khỏi đây.
Thật kì lạ, ngoài khu suối nước nóng này ra thì những khu khác chẳng bị sao cả.
Cho nên một mạch bế Mạc Hy đến tận nơi phòng cô ở tận khu nghỉ dưỡng.
Hai đứa trẻ lấp ló ngay phía vách tường hành lang, Manh Manh có vẻ khá thích thú nhoẻn miệng cười.
"Thấy chưa, đã thành công rồi kia kìa.
Em đã bảo rồi, ba em rất tốt, nhất định sẽ bảo vệ chị."
Tiểu Trạch nổi giận cốc vào đầu cô một cái thật mạnh, là tại cô bày ra cái trò này hại mẹ cậu bị té xuống suối nước nóng, xém chút đã xong đời.
"Ui da, anh làm gì vậy?"
"Còn nói, em xem mẹ anh đi, hiện tại chắc là rất khó chịu."
Manh Manh bặm môi cúi mặt, cảm thấy vô cùng có lỗi mếu máo.
"Anh Trạch, xin lỗi, em...!em không nghĩ đến chị lại bị té xuống nước.
Em..."
"Thôi được rồi."
Nhìn bộ dạng đáng thương của cô bé, Tiểu Trạch không nở trách khứ thêm lời nào, bảo Manh Manh cùng đi theo Lục Hàn và Mạc Hy.
Lục Hàn đặt cô xuống giường, có chút lo lắng hỏi: "Có khó chịu lắm không? Để tôi gọi bác sĩ giúp."
Mạc Hy mệt mỏi, đôi mắt mơ màng khẽ lắc đầu, yếu ớt đáp lời: "Không sao, tôi ổn, cảm ơn ơn anh!"
Lục Hàn gật đầu, lúc này Tiểu Trạch và Mạc Hy cùng nhau vào phòng, thấy sắc mặt cô tái nhợt vờ hoảng hốt.
"Mẹ, mẹ bị làm sao vậy?"
"Chị, sắc mặt chị không tốt lắm, chị bị bệnh sao?"
Rồi cô bé nhìn đến ba mình nhăn mặt.
"Ba ba, sao người lại ở đây?"
Anh giải thích: "Cô ấy bị té xuống suối nước nóng xém chút mất mạng nên ba cứu cô ấy, đưa cô ấy về đây."
Tiểu Trạch nhếch mày nhìn Lục Hàn, giả vờ nghi hoặc.
"Làm sao khi mẹ tôi té chú cũng ở đó, chẳng lẽ...!hai người tắm cùng