Lục Hàn ngó lơ lời Mạc Hy nói, hỏi cô: "Đói chưa?"
Cô lườm anh, tên này là cố tình không xem lời cô nói ra gì mà.
"Tôi không đói hay bị làm sao cả, nếu anh không đi thì ở đây chơi một mình đi, tôi đi ngủ."
Lục Hàn không vui nhìn Mạc Hy kéo chăn trùm kín mít, sao cô có thể cứng đầu như vậy, bao nhiêu người ngoài kia mơ ước được anh để ý đến vậy mà khi anh chăm sóc cho cô, cô lại bày ra bộ dạng chán ghét này.
Dùng chiếc điện thoại bàn gọi xuống, Lục Hàn đặt một phần cháo nóng hỏi, bưng lên phòng cho Mạc Hy.
Anh cầm tô cháo quậy quậy thổi thổi.
Mùi hương thơm lừng làm bụng Mạc Hy kêu lên rất to, khiến cô đỏ mặt xấu hổ, âm thanh to như thế không biết Lục Hàn có nghe được không.
"Cái bụng cô đã biểu tình như vậy còn không mở chăn ra ăn?"
Câu nói này đánh vào trọng điểm làm Mạc Hy càng ngại ngùng hơn.
Nếu cô cứ trùm chăn như thế Lục Hàn chắc đang bên ngoài cười cợt mình, nổi giật xốc chăn lên.
Thấy cô đã mở chăn ra, Lục Hàn ngồi xuống giường, múc một muỗng cháo thổi thổi, rồi đưa đến miệng Mạc Hy.
"Há miệng."
Cô bị tình cảnh này làm cho bất ngờ, ôi trời, cho dù cô có cứu con gái anh thì cũng đừng có dịu dàng như thế chứ, cô không quen, cô rất sợ.
Mạc Hy cứ ngây ngốc nhìn anh không chịu mở miệng khiến Lục Hàn tức giận nhăn mặt, chọc cho cô càng sợ hãi trong lòng.
Không cần anh mở miệng yêu cầu thêm một lần nào nữa, Mạc Hy lắp bắp nói: "Tôi ăn mà, đừng có như thế!"
Nói rồi Mạc Hy rất ngoan ngoãn há miệng, Lục Hàn đưa muỗng cháo đến miệng cô trút vào.
Mạc Hy bừng tĩnh, nhớ lại mình vẫn có chân có tay, tuy bị thương nhưng vẫn cử động được, đâu cần người đút.
Cười hì hì nói: "Lục tổng, tôi có thể tự ăn được mà."
Lục Hàn bây giờ đã tức giận thật rồi, trừ Manh Manh ra, đây là lần đầu đút cho người khác ăn lại bị từ chối, dí tô cháo vào tay Mạc Hy lạnh nhạt nói: "Ăn nhanh đi."
Rồi đi ra khỏi phòng, Lục Hàn đi rồi, không khí nơi đây dễ thở như nguyên vẹn, Mạc Hy vui vẻ múc từng muỗng cháo ăn, vì vết thương trên mấy đầu ngón tay nên có chút đau, nhưng cơ bản thì không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Lúc này cánh cửa một lần nữa mở ra, một thân ảnh to lớn quen thuộc xuất hiện.
Mạc Hy như muốn phun ngụm cháo trong miệng ra ngoài.
Lục Hàn rõ ràng đã đi rồi sao còn đến đây nữa?
Thấy anh cầm theo chiếc laptop, Mạc Hy mới hiểu ra, Lục Hàn chính là về phòng lấy máu tính chứ không có ý định rời đi, cô buồn chán ăn từng muỗng cháo.
Khi cháo trong tô đã cạn, cái bụng Mạc Hy cũng đã được lấp đầy, như được nạp đầy sức sống hứng khởi hát ríu rít trong miệng.
"Còn muốn ăn nữa không?"
Mạc Hy liền lắc đầu từ chối: "Không cần đâu!"
Ánh mắt Lục Hàn vẫn chuyên chú trong máy tính bấm lạch cạch, hình như là đang giải quyết công việc, nói với cô: "Ừ, cô nghỉ ngơi đi!"
Mạc Hy nằm xuống giường, ôm lấy chăn của mình mà ngẫm nghĩ, không ngờ cô và Lục Hàn lại có lúc nói chuyện trong yên bình như vậy.
Tiểu Trạch và Manh Manh vui chơi bên ngoài, nghe được tiếng động bên trong, Tiểu Trạch biết mẹ mình đã tỉnh, vui vẻ muốn vào trong, Manh Manh liền ngăn cản lại.
"Khoan đã anh Trạch, đây là cơ hội tốt để bọn họ ở gần bên nhau."
Tiểu Trạch thoáng tức giận trong lòng, bây giờ là lúc nào còn nghĩ đến chuyện này cơ chứ? Manh Manh hiểu cậu nghĩ gì, cô bé cất lời buồn bã giải thích: "Em cũng muốn