Ngoài viện Thanh Dạ có vô số thị vệ xếp hàng canh gác bên ngoài, trong viện không ai khác chính là nữ tử xinh đẹp được Cửu Vương gia mang về phủ hôm nọ, bọn họ bày binh bố trận như thế, cũng là theo lời Vương gia ngăn không cho bất kỳ một ai khả nghi tiến vào bên trong viện.
Dường như có phép lạ xảy đến, hai ngày sau, trong cùng một thời khắc, Thất Vương gia và nữ nhân bất tỉnh trong Cửu Vương phủ tỉnh dậy, cả hai người đó đều đồng thời mất đi ký ức.
Nữ tử đang nằm trên giường sau vài lần mở mắt thì cũng dần thích ứng với ánh sáng trong phòng. Nhìn thấy căn phòng lạ lẫm cùng với nhiều gương mặt xung quanh nhìn nàng. Nàng ta ôm đầu, cuộn người, nhắm đôi mắt lại.
Một nữ nhân trung niên nhẹ giọng hỏi: “Cô nương, cô cảm thấy hiện tại thế nào rồi?”
Nàng ta vẫn ôm đầu, không ngừng lắc đầu, liên tục nói một câu không ăn nhập với câu hỏi của nữ đại phu: “Ta, ta là Ánh Tuyết!”
Thấy nàng trả lời, nữ đại phu tiến đến gần nói tiếp: “Ánh Tuyết cô nương, hiện tại cô có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?”
Ánh Tuyết lắc đầu không ngừng, thậm chí nàng còn lấy tay đập vào đầu liên tục, cứ tự hỏi, “Ta là ai? Ta là ai?”
Mọi người thấy nữ tử này không ngừng tổn thương bản thân như thế, vội vàng tiến đến giữ lại. Náo loạn một hồi, nữ tử đó cũng yên vị.
Một lúc lâu sau thì nước mắt nàng ta không ngừng trào ra, lẩm bẩm, “Ta là ai? Các ngươi là ai?”
Bên trong ồn ào loạn thành một đoàn như thế, những người đi bên ngoài viện cũng nghe thấy náo loạn ầm ĩ bên trong viện.
Nô tì tên Tố Lân đi ngang bên ngoài viện giữ Ánh Tuyết thì nghe thấy âm thanh điên loạn rối ren bên trong. Tố Lân vui vẻ chạy nhanh về viện Vương phi thông báo.
“Vương phi, Vương phi, nữ nhân Vương gia mang về là một nữ nhân điên!” Tố Lân lao vào trong phòng riêng của Vương phi, vừa khóc vừa nói, thanh âm vui sướng khi người khác gặp nạn.
Từ ngày Cửu Vương gia trở về, Tố Lân và Tố Lam ngày ngày đều nhìn thấy Vương phi lấy nước mắt rửa mặt, hai mắt đỏ hoe sưng húp không dám bước ra khỏi phòng, khiến cho cả hai tì nữ thân cận này nhìn thấy đau lòng không thôi.
Cửu Vương phi hơi mím môi, nức nở: “Dù nàng ta có là người điên thì Cửu Vương gia có lẽ vẫn rất yêu thích nàng ta.”
Nhìn thấy tâm trạng Vương phi vẫn không tốt lên mấy, Tố Lân nhanh miệng nói: “Vương phi, không thể nào đâu, một nữ nhân điên thì nam nhân nào kiên nhẫn được với nàng ta. Mà có vẻ như Vương gia nhặt được nàng ta lúc nàng bất tỉnh, nên không biết nàng ta là kẻ điên.”
Tố Lam hắng giọng, nói: “Được rồi, Tố Lân, những lời này tốt nhất tuyệt đối không được nói ra bên ngoài.”
Biết bản thân quá lanh chanh, Tố Lân gật gù không dám nói gì thêm nữa. Dù sao đúng thật như Tố Lam nói, nếu nữ tử kia được Vương gia xem trọng, ai đó nghe được những lời của nàng mà mách cho Vương gia, không phải Tố Lân nàng tiêu đời rồi sao.
Tuy vậy những lời nói của Tố Lân phần nào khiến cho tâm trạng của Vũ Hân Nghiên tốt lên đôi chút, nàng ta vội vàng lau đi những giọt nước mắt vẫn còn vương trên gương mặt, nói: “Được rồi, hai ngươi mau tới trang điểm cho bổn cung, bổn cung muốn ra ngoài.”
Hai người nghe được câu nói này từ Vương phi mà không khỏi vui mừng, nhanh nhẹn làm tốt việc của mình. Trong thoáng chốc, họ cảm thấy không khí trong phòng hiện tại trở nên thoáng đãng hơn rất nhiều.
Sau buổi thiết triều, Hách La Duẫn Cung đi đến Thất Vương phủ. Nhìn thấy ca ca thân thiết tỉnh lại thì trong lòng hắn thật sự rất vui mừng, không như những kẻ khác mang danh huynh đệ lại ngầm muốn hãm hại Hách La Duẫn Chiêu.
Thất Vương gia sau khi tỉnh dậy chẳng nhớ gì về quãng thời gian mất tích hơn nửa năm qua. Điều này không hiểu sao lại làm cho Duẫn Cung âm thầm vui vẻ. Bởi