Hách La Duẫn Chiêu vô cùng sầu não, hắn mong sao làm Ánh Tuyết vui vẻ, thế nhưng nàng ta lại đem hắn làm hình tượng trong bức tranh kia. Cũng may là không quá giống hắn hoàn toàn, chỉ hơi hao hao. Nếu không để những người quen nhận thấy thì có trăm cái miệng cũng không cãi lại được.
Những quyển Long cung đồ nhanh chóng bị thiêu đi sạch sẽ, tất cả sách trong nhà đều được chuyển đến Thất Vương phủ.
Vừa trở về không được bao lâu, Hách La Duẫn Chiêu tình cờ nhìn thấy bóng dáng nữ tử ngồi bên dưới mái hiên. Trước mặt nàng là chiếc bàn và giấy, bút vẽ và màu vẽ. Nữ tử chăm chú vẽ vời trên giấy có vẻ như vô cùng tỉ mỉ, chăm chút đến mức không để ý có người tiến đến gần.
Hắn bước tới sau lưng nàng, nhìn thấy bức tranh phong cảnh trước mặt vô cùng sống động. Trong lòng hắn không khỏi thầm khen ngợi nữ nhân trước mặt.
Ánh Tuyết bất ngờ xoay người lại, không nghĩ đến sẽ có người đứng ở sau lưng nàng. Tim như muốn nảy lên, thân thể không nhịn được đổ hẳn ra sau, mà cái bàn kia thì vốn cũng không phải nặng nên cũng bị nàng đổ ngã. Trong nháy mắt nghĩ là sẽ té sóng soài vào đống màu vẽ kia.
Cánh tay hữu lực của Thất vương gia kéo lấy cánh tay của Ánh Tuyết. Từ từ giúp nàng đứng vững. Trong ánh mắt của hai người khi đang giao nhau như đang có gì đó kì lạ.
“Đa tạ Thất Vương gia. Lại phá hoại nơi yên tĩnh trong lành này nữa rồi. Thực xin lỗi.” Ánh Tuyết vội giật tay ra khỏi tay hắn, lui về sau vài bước, cúi mặt nói, nàng không dám nhìn thẳng mặt hắn, sau đó vội xoay người rời đi nơi khác.
Hách La Duẫn Chiêu nhìn bóng dáng nàng từ từ rời xa khỏi tầm mắt. Hắn nhìn xuống nhìn bức tranh sống động giờ đây đang loang lỗ những vết lem từ các màu sắc khác nhau. Mà mới khắc trước, nó vốn là vô cùng tuyệt mỹ.
Từ ngày Ánh Tuyết tỉnh lại, chẳng khác nào một đứa trẻ không biết gì về thế giới này. Mọi hành động đều vô cùng ngây ngô. Nàng chỉ còn cách đọc thêm thật nhiều sách để có thêm nhận thức về xung quanh.
Sau gần ba tháng qua, nàng cũng dần trở nên hiểu chuyện hơn. Đôi mắt nàng nhìn vào xã hội này không còn là màu hồng như trước nữa. Cũng đã trải qua một chút vị đắng ngọt của tình yêu.
Các giác quan của Ánh Tuyết dần trở nên rõ ràng hơn. Nàng cảm thấy Thất Vương gia hắn đối với nàng có chút gì đó không đúng. Tựa như, cách mà Cửu Vương gia đối xử với nàng. Không hiểu sao nàng lại có chút sợ hãi sự ôn nhu đường mật này.
Nếu như nàng không có gương mặt như mỹ nhân này, bọn họ sẽ đối xử tốt với nàng như thế sao? Nếu một mai nàng già đi, nếu một mai phu quân nàng nạp một vị thiếp xinh đẹp hơn nàng về phủ? Chi bằng nàng gả cho một nam tử bình thường còn hơn là gả cho người trong hoàng thất, quan lại.
Ánh Tuyết không đi vào phòng Thất Vương gia mà đi lung tung trong phủ. Hắn nói trong phủ hiện tại chỉ có người của hắn, nàng cứ việc thoải mái không cần lo sợ như trước. Chỉ cần không tự tiện đi ra ngoài là được.
Từ xa xa, Tử Vân nhìn thấy Ánh Tuyết đang đi đến, hắn chạy đến, nói: “Ánh Tuyết cô nương, Vương gia đã giúp cô nương vận chuyển hết sách từ nơi cũ đến thư phòng của Vương gia. Duy chỉ có Long cung đồ mà cô nương cất giữ bị đốt hết thôi ạ.”
Nghe đến đây, Ánh Tuyết không khỏi nổi lên lửa giận, không khỏi mím chặt môi. Nàng phải nhịn, phải nhịn, đã ăn nhờ ở đậu nhà của hắn. Hắn càng là một Vương gia. Tốt, hắn có quyền.
“Tử Vân, Vương gia có đồng ý cho ta tự tiện đến thư phòng?” Nàng đột ngột hỏi đến.
“Vương gia cũng không nhắc đến chuyện này.” Tử Vân trả lời.