Nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của Ánh Tuyết nhìn hắn, Hách La Duẫn Hiên không khỏi phì cười, bàn tay dùng lực bóp lấy cằm của nàng.
“Là Thất vương gia bảo ngươi đến dụ dỗ bổn Thái tử sao?”
Nàng khinh khỉnh nhìn hắn. Tên này mà là Thái tử thông minh tuyệt đỉnh người ta đồn sao? Chẳng khác gì một kẻ lên cơn động dục vậy?
Những chiếc kim châm lóe lên tia sáng nằm gọn trong bàn tay được giấu trong tay áo nàng từ bao giờ.
Thái tử vốn định giễu cợt Ánh Tuyết thêm đôi ba câu, chẳng hiểu tại sao bản thân lại chẳng thể cử động, tứ chi cứng nhắc, thậm chí không thể vận dụng nội lực.
Hắn nhìn nữ nhân trước mặt, trong mắt không khỏi lóe lên sát ý.
Ánh Tuyết âm thầm ghi nhớ sát khí của hắn, nhưng nàng lúc này chỉ cười, nụ cười càng thêm diễm lệ.
“Ta nói, Thái tử, ngươi từng bị ta hạ độc thủ một lần. Vậy mà lần này vẫn không rút kinh nghiệm nhỉ?”
Hách La Duẫn Hiên vốn muốn trả lời, nhưng lại tiếp tục phát hiện, hắn không nói được. Chỉ đành trừng mắt nhìn nữ nhân trước mặt.
Ánh Tuyết gỡ bỏ bàn tay thô ráp đang đặt trên bờ vai mảnh khảnh của nàng. Lại chỉnh trang y phục. Kéo Thái tử đương triều nằm xuống giường.
Động tác vô cùng nhuần nhuyễn. Lại đợi qua một khắc, rút toàn bộ ngân châm ra khỏi ***** ** của Thái tử.
“Ngươi nói xem, ta chẳng biết nên trả ơn ngươi ngày hôm đó thế nào ấy nhỉ?” Ánh Tuyết nói, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
“Lúc ta ở nhà cũ, ngươi khá may mắn là loại độc ta mới điều chế vẫn chưa kịp hoàn thành nên chưa mang theo ấy.”
“Ngươi nghĩ sao nếu làm kẻ thử nghiệm đầu tiên cho bổn cô nương nhỉ? Mà nói trước với ngươi, độc này ta vẫn chưa thử nghiệm bao giờ, cũng không biết nó có công dụng gì, ừm, ta cũng chưa từng nghĩ sẽ điều chế ra thuốc giải.”
Càng nghe thì sắc mặt Hách La Duẫn Hiên càng tái mét, lúc này trên gương mặt tuấn tú đã toát ra không ít mồ hôi hột.
Đúng là hắn xem thường nữ nhân. Thậm chí càng xem thường nữ tử chỉ có một ít võ công mà đã tự cao tự đại đến mức mấy lần rơi vào hang hổ. Không ngờ hắn vậy mà hai lần bị nàng hạ độc được.
“Kể ra, ta cũng không rành mấy dược liệu này lắm, chỉ trộn đại thôi. Không biết Thái tử rồi sẽ ra sao nhỉ? Nếu Thái tử chết tại lầu xanh, chắc là chuyện cười của cả thiên hạ ấy nhỉ.”
Ánh Tuyết lại lấy lọ sứ màu xanh lá mạ ra, từ bên trong đổ ra một viên thuốc màu đen, có mùi cực kì hôi thối.
Nàng khẽ nhăn mặt, không nói câu nào nữa mà bóp hàm Hách La Duẫn Hiên để miệng hắn mở ra, rồi cho viên thuốc vào. Tiếp đó vuốt mạnh từ cổ Thái tử xuống, sau đấy lại cạy miệng hắn ra xem xét.
Cảm giác viên thuốc đi thẳng vào bên trong, Hách La Duẫn Hiên mặt không khỏi biến sắc. Thứ thuốc kia chẳng biết làm từ cái gì mà hôi thối khủng khiếp, lúc nuốt vào thì có vị đắng nghét và chua lè không thể tả, làm hắn hận đến mức không thể nôn ra ngay tức khắc. Vốn dĩ cố gắng chặn lại viên thuốc ở cuống họng, nhưng nàng ta lại dùng tay vuốt vuốt, thế là viên thuốc lại trôi tuột vào trong cơ thể.
Nhìn thấy đã xong việc, Ánh Tuyết mặc kệ Duẫn Hiên trên giường, xoay người tiến ra bên ngoài cửa chính.
Vốn dĩ chuẩn bị tinh thần đối phó với đám người của Thái tử, cư nhiên lại nhìn thấy Thất vương gia trước mặt, cũng chẳng thấy đám thuộc hạ của Thái tử đâu.
Ánh Tuyết cười nhạt, coi như chẳng biết hắn là ai mà tiếp tục bước đi. Nàng phải nhanh thay y phục rồi chuồng đi, kẻo không phải người ở đây lại bị tú bà gian xảo kia gây phiền phức.
Thất Vương gia níu lấy bàn tay của nàng, vốn định nói gì đó, Ánh Tuyết thấy đám nô tài bắt đầu chú ý đến hắn và nàng, bèn đưa ngón trỏ lên môi cho hắn xem, ra dấu im lặng. Sau đấy kéo hắn vào bên trong phòng có Thái tử.
Đám tiểu quan bên ngoài có chút mịt mờ, e là khách của chủ nhân trong phòng. Nên cũng tiếp tục làm việc như thường lệ.
Lúc nhận được tin tức từ