Hàng mày cong cong của Ánh Tuyết khẽ nheo lại, ánh mắt tựa sương sớm của nàng nhìn xa xăm ra bên ngoài, nơi có cây liễu với những chiếc lá rũ xuống dưới ánh mặt trời, vài cơn gió nhè nhẹ thổi qua mang đến những âm thanh xào xạc, những cành liễu kia thì khẽ lung lay trước gió, tựa như một vũ công đang múa bên ngoài vậy.
Sau hơn hai tháng ròng, rốt cuộc Ánh Tuyết cũng mang thai, nàng nhận ra sự chậm trễ kinh nguyệt của bản thân, kết hợp với cảm giác buồn nôn và thèm chua của chính mình, sau đó cũng tự mình bắt mạch và biết bản thân đang mang thai một hài tử, cuối cùng thì mong đợi của hắn và Văn đế cũng thành sự thật rồi.
Hài tử này đến với nàng có một chút nhanh, dù đã cố chuẩn bị sớm tâm lý, nhưng nàng vẫn bất ngờ. Gò má nàng ửng hồng xoa xoa bụng nhỏ, nàng vẫn chưa nói cho hắn biết, hắn đã sắp trở thành phụ thân rồi.
Thời thế hiện tại có chút loạn, Thái tử đang tích trữ quân lương, các Vương gia khác cũng có chút động tác, phương Bắc vừa yên ổn không lâu thì Đông Nam lại xảy ra loạn lạc, lục đục nội bộ, láng giềng đang dòm ngó, bá tánh vùng đó bắt đầu di cư bỏ chạy khắp nơi.
Ánh Tuyết thở dài, hài tử này đến cũng thật không đúng lúc.
Trên bàn tròn là chiếc rổ vuông đựng vải thêu và kim chỉ, trên vải lụa đỏ đang thêu dở đôi uyên ương màu trắng. Nàng vốn định thêu cho hắn một chiếc túi thơm, cũng vì tháng trước hai người đi dạo, bắt gặp cảnh một nữ tử thẹn thùng tặng túi thơm tự thêu cho người nàng ta yêu, Ánh Tuyết nhìn thấy cặp mắt mong chờ từ hắn, cũng bắt đầu ngượng ngùng lén học thêu thùa.
Thứ gì nàng cũng học rất nhanh, chỉ mỗi thêu thùa và âm luật thì dở tệ.
Hách La Duẫn Chiêu từ xa đi đến, Ánh Tuyết vốn đang bận tâm với dòng suy nghĩ của bản thân nên cũng không để ý hắn đến sau lưng nàng từ lúc nào.
Hắn bất ngờ vươn tay ra ôm choàng qua vai của nàng, gương mặt kề sát những lọn tóc đang buông thả, Ánh Tuyết bất chợt giật mình, nghiêng đầu qua, tình cờ đôi môi anh đào chạm vào trán Duẫn Chiêu, sau đó liền lập tức xoay đầu lại, cúi gằm mặt, đôi gò má vốn đã đỏ nay còn đỏ hơn.
Dù là phu thê một thời gian rồi, nhưng từ khi Ánh Tuyết tiếp nhận tình cảm của hắn, nội tâm của bản thân cũng thay đổi, hệt như một thiếu nữ mới bắt đầu biết tình yêu là gì.
“Nương tử, nàng lại đỏ mặt?”
“Thiếp nào có, là trời... nóng quá.”
“Nương tử, nàng đang thêu đôi vịt... hay đôi uyên ương thế?”
Hách La Duẫn Chiêu có chút ngập ngừng, lúc mới lướt nhìn qua, hắn thật sự nghĩ rằng đó là hai con vịt.
Lúc này Ánh Tuyết nhìn qua hắn, ánh mắt cương nghị lẫm liệt: “Thiếp thêu thiên nga, không phải vịt.”
Khoảng cách gương mặt giữa hai người rất gần, dường như chỉ cần nhích thêm một chút nữa, hai chóp mũi sẽ đụng vào nhau.
Mày kiếm của Duẫn Chiêu nhướng lên, không biết đang nghĩ cái gì, rồi mắt phượng híp lại.
Mặt Ánh Tuyết lúc này không khác gì trái cà chua, nàng nhìn đôi môi mỏng kia càng lúc càng gần, bất giác nhắm đôi mắt đen láy.
Hắn đột ngột mở mắt ra, nhìn đôi mắt đang nhắm kia, đôi môi anh đào hơi chu ra, gò má thì đỏ ửng, hắn mím môi cười, nhìn nàng lúc này thật sự rất rất đáng yêu, bộ dáng lạnh nhạt trước kia có lẽ không phải con người thật của nàng.
Nghĩ đến tiểu nha đầu ngày nào cứu hắn trên núi Ban Cô giờ đã thành một thiếu nữ xinh đẹp, còn là thê tử của hắn, Hách La Duẫn Chiệu không nhịn được đưa tay lên bóp bóp hai bên má của nàng, phì cười.
Nhìn đôi mắt to tròn kia mở ra, hắn vẫn giữ nguyên tư thế bóp bóp đôi gò má hơi