Phủ Vũ Thượng Thư.
Đêm ngày Cửu Vương gia nạp Trắc phi cùng Thứ phi, có người hân hoan, có người buồn rầu.
Vũ Hân Nghiên quay trở về nơi mình lớn lên, trở về căn phòng bản thân từng ở trước khi xuất giá. Nơi nàng từng sinh sống vẫn được người hầu dọn dẹp sạch sẽ, dù cho nàng có đột ngột trở về thì vẫn có nơi nghỉ ngơi.
Nàng còn nhớ ngày đó, đối với Cửu Vương gia mới gặp lần đầu, còn là nhìn từ xa mà nàng đã như si như dại. Nhất quyết muốn gả cho hắn. Vì thấy nàng nhất kiến chung tình như thế, phụ thân nàng đã tìm cách giúp nàng gả cho Hách La Duẫn Cung.
Nay nhìn lại cảm thấy hành động khờ dại khi đó thật là ngu xuẩn, bồng bột biết bao nhiêu. Nàng còn thẳng thừng từ chối tấm chân tình của Đình Phong dành cho mình. Một mực chờ đợi tình cảm bố thí từ Cửu Vương gia.
Có lẽ, nếu nàng để chuyện tình cảm tiến triển tự nhiên, không nhờ phụ thân thúc đẩy mối hôn sự này, nàng có thể đã trở thành một nữ tử hạnh phúc bên cạnh phu quân. Không đến mức phải thiết kế để được viên phòng, mưu tính để hắn nạp những nữ nhân khác về phủ.
Vài ngày trước, Vũ Hân Nghiên đã lén gửi thư hẹn gặp người bạn thanh mai trúc mã, hiện tại đã trở thành ngự y trong cung, hắn là Đình Phong. Nàng muốn nhờ hắn ta kiểm tra giúp xem bản thân có thai không. Dù biết là chỉ duy nhất lần đó thì khả năng mang thai rất thấp.
Đúng như Hân Nghiên dự đoán, Đình Phong nói nàng chẳng mang thai.
Thời điểm Vũ Vân Hi bước lên kiệu hoa đi đến phủ Cửu Vương gia. Mẫu thân nàng cố gắng kìm nén cực độ, vẫn phải cố gắng nở nụ cười nhắc nhở thứ nữ kia mọi chuyện trước mặt nhiều người.
Hiện nay phụ thân vô cùng sủng ái Tứ Di nương. Dù là nàng trở về thì cũng không nhận được sắc mặt quá tốt từ phụ thân. Vũ Hân Nghiên hiểu nếu tình trạng này cứ tiếp diễn, không biết mẫu thân sẽ nhận về bản thân bao nhiêu tâm bệnh và ủy khuất nữa. Mẫu thân Vũ Hân Nghiên chỉ sinh ra một đứa con, còn là con gái, chính là nàng thôi.
Ngày Cửu Vương gia chà đạp lên tôn nghiêm của nàng, nàng đã không còn thiết tha gì muốn day dưa tình cảm với hắn nữa. Chi bằng sống vì bản thân, vì mẫu thân nàng.
Đình Phong vì nàng mà cho đến hiện tại vẫn chưa có thê tử, nàng hiểu tấm chân tình của hắn, hẹn Đình Phong bí mật xuất hiện tại phòng của nàng đêm nay. Tất nhiên đã đuổi những nô tì đi ra ngoài, đặc biệt dặn dò kĩ lưỡng không để bất kì một ai tiến vào phòng.
Vũ Hân Nghiên ngâm mình trong nước hoa hồng. Sau đó thì nàng khoác lên người trang phục mỏng màu đỏ, bồng đào nửa kín nửa hở mang theo một hương vị khan khác, ngồi nhìn dung nhan bản thân qua gương đồng, đêm nay nàng trang điểm theo kiểu cách quyến rũ chứ không nhẹ nhàng như ngày đó với Cửu Vương gia. Nàng không muốn trở thành bản sao của kẻ khác.
Bên ngoài trăng sáng vành vạch, tất cả nến trong phòng đột ngột tắt đi, chỉ còn một cây nến le lói. Vũ Hân Nghiên biết, Đình Phong đã đến.
Hai cánh tay rắn chắc hữu lực ôm lấy vòng eo con kiến của nàng. Hơi thở nam nhân lạ lẫm nóng hổi phà vào tai Hân Nghiên khiến nàng có chút nhồn nhột. Giọng hắn khàn khàn, “Nghiên nhi, hôm nay nàng đẹp lắm!”
Trong gương đồng, phản chiếu gương mặt mỹ nhân đang có chút hoảng hốt, nhưng sau đó lại choàng cánh tay thon dài qua cổ người nam nhân kia.
Hai người họ hôn nhau thắm thiết, bàn tay người nam nhân có chút không kiên nhẫn mà xé rách trang phục trên người nữ tử.
Đêm hôm đó, trong căn phòng của Cửu Vương phi phát ra những âm thanh rên rỉ nhè nhẹ, không để ý kĩ sẽ không thể nào nghe thấy.
Khi mặt trời lên cao, Vũ Hân Nghiên vẫn chưa muốn rời khỏi giường. Đã lâu rồi, nàng chưa có một