Edit: Quan Vũ
Beta: V.O
Bầu trời đêm màu xanh âm u. Một vầng trăng tròn treo trên cao, tia sáng trong suốt rực rỡ chiếu rọi bóng cây đu đưa, vạn vật mờ ảo. Từng trận gió lạnh thổi qua, nhánh cây cao thấp không đồng đều giương nanh múa vuốt, ma sát phát ra tiếng vang xào xạc, xen lẫn tiếng kêu to của loài côn trùng không biết tên, thật sự làm cho người ta khiếp sợ
“Không được… Ta không bị bệnh… Ta không muốn uống thuốc…”
Giọng nói non nớt sắc nhọn của trẻ con kèm theo tiếng khóc nức nở và hoảng sợ truyền ra từ trong phòng nhỏ của Thiên viện ở Thủy Nguyệt Am, cắt qua bầu trời đêm, côn trùng bị dọa sợ đến mức ngừng lại tiếng kêu.
Trong căn phòng nhỏ hẹp, trang trí đơn giản, cũ nát, một ngọn đèn nhỏ xíu lờ mờ, lung lay bén lửa, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ tắt.
Một tiểu nữ hài mặc một bộ quần áo mỏng manh, khuôn mặt trắng bệch cuộn mình vào trong góc phòng, lui cũng không thể lui, vốn trong đôi mắt to đen bóng, trong suốt tràn ngập kinh hoàng và sợ hãi, trơ mắt nhìn bộ dạng ba ni cô từng bước ép sát.
Dẫn đầu là một vị ni cô bưng một cái bát sứ màu trắng trong tay, trong bát là nước thuốc màu đen còn bốc lên hơi nóng, mùi thuốc nhàn nhạt tràn ngập trong căn phòng chật hẹp.
Mặc dù không biết bát thuốc kia là thuốc gì, nhưng nhìn tư thế của bọn họ, nàng không khó đoán, chắc chắn bát thuốc này không phải là thứ tốt lành! Gia gia yêu thương nàng nhất đã chết, hài cốt còn chưa lạnh, những kẻ đó liền đưa nàng tới am ni cô này, Phàn Dương vương phủ to lớn như vậy, đã rơi vào trong tay đám người tính toán kia, tại sao bọn họ còn muốn lấy cái mạng nhỏ của nàng, đuổi tận giết tuyệt?
“Bị bệnh thì phải uống thuốc” Ngũ quan trên mặt ni cô dẫn đầu vặn vẹo, nét mặt dữ tợn, đôi mắt nhỏ như đậu xanh trong suốt sáng bóng, trong giọng nói càng thêm không che giấu được kích động và điên cuồng.
Người nọ bỏ ra ngàn lượng bạc trắng chỉ vì để đút cho nàng uống xong bát thuốc được bỏ thêm nguyên liệu vào này, chỉ cần nàng uống xong, ngàn lượng bạc sẽ thuộc về Thủy Nguyệt Am của bọn họ!
Chuyện được lợi tốt như vậy, không làm thì chẳng phải là người ngu sao? Hơn nữa, người nọ cũng không phải là người mà am ni cô nho nhỏ của bọn họ có thể đắc tội nổi!
“Đè nó lại cho ta!” Ni cô dẫn đầu vung tay lên, hai ni cô phía sau bà liền chia ra sải bước đến bên cạnh tiểu nữ hài.
Tiểu nữ hài đáng thương quẫy đạp không cho ni cô đến gần mình, nhưng dù sao nàng cũng chỉ là đứa trẻ sáu bảy tuổi, thân hình nhỏ bé làm sao có thể là đối thủ của ni cô dáng người khỏe mạnh? Chỉ hai, ba lần liền bị khống chế.
“Không… Ta ko muốn uống…” Hai tay tiểu nữ hài bị kìm chặt, chân nhỏ đá đạp lung tung, không cho ni cô dẫn đầu tiến lại gần mình.
Đột nhiên, giống như nàng đang nghĩ đến cái gì.
Mặc dù cảm thấy nhất định không thể khiến cho bọn họ dừng tay, nàng vẫn muốn thử một lần. Nghĩ như vậy, vẻ sợ hãi trên mặt cũng ít đi vài phần, giả bộ bình tĩnh nói: “Ta đã được chính Văn phi nương nương định là Tam hoàng tử phi tương lai.”
“Phi cái gì mà phi, chết đến nơi rồi còn không biết điều!” Quan Tĩnh thấy dầu muối không vào, tiến tới một bước bóp chặt dưới hai bên xương cằm của nàng, cầm bát thuốc bằng sứ màu trắng đổ toàn bộ vào trong miệng tiểu nữ hài, cũng gắt gao giữ chặt miệng của nàng, cười dữ tợn nói: “Chúng ta cũng chỉ là lấy tiền làm việc, ngươi đến âm tào địa phủ cũng đừng tố cáo lầm người.!”
Nhìn mũi, miệng của tiểu nữ hài chảy máu, thân thể dần dần mềm nhũn, trụ trì Quan Tĩnh mới nói với hai vị ni cô: “ Vứt nó ra sau núi đi!”
...
Rạng sáng đầu mùa Xuân, gió thổi rét lạnh.
Quân Kha chậm rãi mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là một vị lão giả gầy gò, râu tóc bạc phơ.
Ngũ quan của lão góc cạnh rõ ràng, tinh thần khỏe mạnh, da mặt có nếp nhăn giống như vỏ quả óc chó, tóc được vén thả bằng một cây trâm đơn giản làm bằng gỗ Đào, một vài sợi tóc không được vén lên hòa với chòm râu bay theo gió. Trên người mặc một bộ trường bào màu xám tro, nguyên liệu vải cực kỳ bình thường, bên hông dùng một sợi dây gai buộc lại, vạt áo trước dao động phủ lên dây gai. Trên người lão có mùi thuốc nhàn nhạt chứng minh lão là một vị y giả (thầy thuốc).
Lão tự tay chấm chút máu đen trên khóe
miệng của Quân Kha, để dưới mũi ngửi, tấm tắc nói: “Lại hạ Khiên Ky độc (*) với một hài tử, cũng quá tàn nhẫn.”
(*)Khiên Ky Độc, còn gọi là thuốc Khiên Ky, chính là thuốc Đông y Mã Tiễn Tử. Tên gọi khác của Mã Tiễn Tử là Phiên Mộc Miết (cây gấc), thành phần chủ yếu là Phiên Mộc Miết dảm (hóa chất dung dịch điện ly sinh ra ion âm) và Mã Tiễn Tử dảm. Hạt giống này tính hàn vị đắng, thông đàm (họng), giảm đau, kết hợp bột thuốc làm tiêu sưng phù, dùng trong phong thấp cổ chướng, tê liệt chết lặng, bị thương, u nhọt độc sưng đau,.....
Ngửi mùi nhận biết độc, cao nhân!
Cho dù là độc gì? Không phải chính mình bị trúng đạn?
Lời của lão giả làm cho Quân Kha kinh ngạc không dứt, chẳng lẽ...
Đột nhiên, trong đầu xuất hiện rất nhiều trí nhớ không thuộc về nàng: một toà phủ đệ xa hoa, cổ kính, một lão ông hiền lành, dễ gần, lộ ra mặt mũi của người ác tâm dần khuếch đại, hình ảnh ba vị ni cô mạnh mẽ đổ thuốc độc, cùng với tiểu nữ hài bảy tuổi tên là Quân Khởi La phẫn nộ, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt vọng, không cam lòng và dần dần mất đi hào quang, mắt to vẫn trợn tròn như trước, không chịu nhắm lại!
Quả nhiên... Xuyên qua rồi!
Mặc dù chết có chút bi thảm, cuối cùng coi như là cực nhọc một đời, buôn bán lời!
Rất nhanh, Quân Kha liền tiếp nhận chuyện linh hồn của mình bám vào trên thân thể của tiểu nữ hài chưa đủ bảy tuổi là sự thật. Nhưng hô hấp lại không thoải mái, kinh mạch toàn thân đau đớn như bị vặn xoắn, nếu như độc này không thể giải được, chờ đợi nàng chính là chết thêm một lần nữa!
“Cứu ta.” Tuy là phải cầu xin lão, nhưng giọng điệu của nàng không có nửa phần ý tứ cầu xin.
“Lão phu có thể cứu ngươi, nhưng lão phu có được lợi gì?”
Trong mắt lão tính toán, nàng thấy nhất thanh nhị sở (rõ ràng rành mạch), nhưng điều này vừa vặn chứng minh mình có ích đối với lão! Vì vậy hỏi ngược lại: “Ta một thân một mình, ông muốn kiếm thứ gì tốt từ trên người ta? “
“Lão phu cần một người thử độc...”
“ Thành giao!”
Lão giả hơi hơi kinh ngạc, không nghĩ tới nàng đồng ý sảng khoái như vậy, nhắc lại: “Cái lão phu muốn là người thử độc!”
“Ta còn có lựa chọn khác sao?”
Đối với vẻ bình tĩnh của nàng, lạnh nhạt và thông minh, lão giả biểu hiện tán thưởng sâu sắc: “Một khi đã như vậy, chúng ta đi thôi.”
Quân Kha đứng dậy nhìn am ni cô dưới chân núi, trong mắt hiện ra một chút ngoan lệ không hợp tuổi: “Trước khi đi ta còn có chuyện phải làm.”
...
Sau nửa canh giờ, am ni cô vốn tĩnh lặng phát ra một trận tiếng kêu thê lương, thảm thiết, mùi vị máu tanh dập dềnh trong sơn cốc. Không bao lâu, một ngọn lửa từ trong tay Quân Kha lan ra, lửa cháy dần dần lan ra đồng cỏ thành một mảnh biển lửa hừng hực.
“ Khặc khặc khặc khặc, tính cách có thù tất báo quá giống lão phu!” Lão giả cười tà nịnh hót, không khỏi coi trọng tiểu nữ hài thêm một phần.
Nhìn biển lửa hừng hực, Quân Kha thầm nghĩ: ngươi cứ yên tâm đi đi! Thứ thuộc về ngươi, ta sẽ thay ngươi đòi lại; phẫn nộ và không cam lòng của ngươi, ta sẽ thay ngươi trút hết! Về phần tuyệt vọng, sau này chỉ có ta giao cho người khác, người khác đừng hòng tranh giành quyền lợi với ta!
Từ nay về sau, ta chính là Quân Kha!
Cho đến lúc toàn bộ am ni cô hóa thành tro bụi, lão giả luôn đi theo phía sau nàng mới lấy ra một cái ổ cặp nàng theo, sử dụng khinh công, đưa nàng cách xa nơi hoang tàn, đổ nát này.