Edit: Quan Vũ.
Quân Khởi La an giấc một đêm, ngủ thẳng tới giờ Thìn mới rời giường.
Sau khi Nhạc Sênh hầu hạ mặc quần áo tươm tất, thì một bóng dáng nhảy từ ngoài cửa sổ vào trong.
Quân Khởi La hơi kinh ngạc rồi tiến lên nghênh đón: “Phụ vương, sao cha lại tới đây?”
Phượng Thiên Khuyết cưng chiều xoa xoa mái tóc của Quân Khởi La, lấy một cặp lồng đựng thức ăn từ sau lưng ra, giơ giơ trước mặt Quân Khởi La, giọng hiền hòa: “Cha đến dùng bữa sáng với con.”
Quân Khởi La nghe thế thì trố mắt.
Bây giờ cũng là canh ba giờ Thìn rồi, tức là tám giờ rưỡi sáng. Ông ấy chạy từ Tây Sơn qua đây, sau đó đi mua bữa sáng, rồi lại đến tiểu viện của mình, thi triển khinh công hết tốc lực cũng phải mất ít nhất nửa canh giờ.
Hơn nữa ông ấy là Dực Vương gia của Tây Việt, dưới tình hình đã không có giao giấy thông hành, nghĩa là không thể nghênh ngang đi lại ở Đông Lăng, quan hệ giữa mình và ông ấy vào lúc này cũng không phải là thoải mái, cho nên ông ấy không thể đi vào từ cửa lớn được.
Nhưng mà với công phu của lq]đônnn ông ấy thì cho dù Phàn Dương Vương phủ có canh giữ nghiêm ngặt đi nữa, thì vào ban ngày vẫn có thể ra vào tự nhiên như thường.
Bỗng Quân Khởi La cảm thấy mũi cay cay, có lẽ là nàng và ông ấy đã bỏ lỡ tình cha con mười sáu năm, nhưng mà bây giờ làm như thế này thì cũng không muộn, không phải sao?
“Cảm giác có phụ thân thương yêu thật là tốt quá!” Quân Khởi La vùi đầu vào trong ngực y, ánh mắt cũng đã hơi ươn ướt.
Nhạc Sênh lặng lẽ lui ra ngoài, nhường lại không gian cho hai cha con nàng.
Phượng Thiên Khuyết ôm vai nàng đi đến trước bàn rồi đặt cặp lồng đựng thức ăn xuống, nâng gương mặt nàng lên, để đôi mắt của nàng nhìn thẳng vào đôi mắt của y: “A La, cái này là phụ vương thiếu của con, ngày sau, chắc chắn phụ vương sẽ làm tốt hơn.”
Đôi môi Quân Khởi La kéo thành một đường thật cong, dạ một tiếng rồi nói: “Phụ vương, con đói bụng rồi, chúng ta dùng bữa đi.”
Quân Khởi La vừa nói vừa đưa tay mở nắp lồng đựng thức ăn ra, Phượng Thiên Khuyết lại ngăn lại, bảo nàng ngồi sang một bên, còn mình thì lấy từng thứ trong lồng đựng thức ăn ra ngoài.
Sủi cảo, tiểu long bao, cháo tổ yến, và mấy đĩa rau dưa, hai cha con nàng ăn rất vui vẻ ấm cúng.
Dùng bữa xong, Quân Khởi La dẫn Phượng Thiên Khuyết tới phòng khách.
Nhớ đến một chuyện ban nãy nghe thấy trên đường, Phượng Thiên Khuyết hỏi: “A La, nghe
nói con bị tiểu tử thúi Long Túc Vân kia hủy hôn? Lão già Long Triệt kia lại gả con cho Tấn Vương thế tử hình như sống chẳng được bao lâu nữa?”
Chuyện hôn ước giữa nữ nhi mình và Long Túc Vân, hơn mười lăm năm trước y lẩn trốn vào Phàn Dương Vương phủ thăm nữ nhi, trong lúc vô tình, từng nghe thấy lão Phàn Dương Vương nói, vốn là đã quên mất, nhưng ban nãy đi mua bữa sáng trên đường thì lại tình cờ nghe thấy người ta nói chuyện phiếm, nên bấy giờ mới nhớ tới.
Quân Khởi La khẽ mỉm cười, nói bâng quơ: “Phụ vương, Long Túc Vân không phải là phu quân của nữ nhi, hủy thì hủy đi, nhưng mà nữ nhi lại nhân cơ hội lừa hắn mất hai trăm vạn lượng bạc, cũng không lỗ vốn.”
“Rầm!”
Phượng Thiên Khuyết có được câu trả lời khẳng định chính xác, thế là vỗ bàn tay lên bàn, nếu không nghĩ tới đây là chỗ ở của nữ nhi mình, thì cái bàn gỗ lê hoa thượng hạng kia đã phải hỏng là điều chắc chắn. “Long Túc Vân hắn tính là cái gì? Ngang nhiên xem thường nữ nhi của bản vương!”
Nhìn mặt Phượng Thiên Khuyết giăng đầy sương lạnh, mặc dù Quân Khởi La cảm thấy vị đại thúc tính tình nóng nảy này và bề ngoài của ông ấy chẳng tương xứng với nhau chút nào, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp. Rót một ly trà đưa cho y, kiêu ngạo nói: “Phụ vương, loại người như thế làm sao xứng để cha tức giận với hắn chứ? Nữ nhi của cha ưu tú như vậy, hắn gai mắt thì chính là tổn thấy của hắn.”
Lúc này sắc mặt của Phượng Thiên Khuyết mới dễ coi một chút, khẽ nhấp một ngụm trà rồi nói: “Vậy hôn sự giữa con và Tấn vương thế tử cũng là thật?”
Quân Khởi La khẽ dạ thay cho câu trả lời, trông thấy y lại llqDdon muốn nổi giận, thì nói chặn lại: “Phụ vương, Tấn Vương thế tử, không phải bị bệnh, mà là trúng độc! Độc của chàng ấy, nữ nhi có thể giải, cho nên cha lo lắng tình huống nữ nhi sẽ thủ tiết thì chắc chắn sẽ không thể có.”
“Nhưng mà……”